0 chữ
Chương 28
Thế giới 1 - Chương 28: Beta giả vạn người ghét
Cuối lớp, Lý Tây Kiều khoanh tay gục đầu xuống bàn, mắt nhìn chằm chằm vào chỗ trống ở góc lớp.
Xin nghỉ? Chẳng lẽ hôm qua đánh nhau bị thương nặng à?
Nghĩ đến cảnh Từ Tịnh Thành một mình đánh hai người, Lý Tây Kiều vén tay áo lên, ngắm mấy vết kim tiêm để lại.
Có lẽ vì lúc tiêm quá thô bạo, nên vết kim để lại trông rất xấu.
Hôm trước cậu ta là người bị đánh, dĩ nhiên không nhìn rõ, nhưng lần này được đứng ngoài xem, thật lòng thấy quá ngầu.
Mẹ kiếp, cái thằng Từ Tịnh Thành xấu trai ấy sao mà đánh nhau lại ngầu đến thế? Nhìn thì gầy mà sao khỏe thế?
Sao lại thay đổi nhiều như vậy? Thật sự hết thích Dư Hành rồi sao? Chẳng lẽ vì theo đuổi mãi không được nên hắc hóa, đổi tính cách luôn?
Chắc chỉ có thể là lý do này thôi?
Lý Tây Kiều nghĩ vậy, mắt lại liếc lên người Dư Hành ở hàng ghế trước.
Dư Hành không ngủ, ngồi quay lưng lại phía này, động tác như đang lật sách.
Đám con trai ngồi phía sau bày trò đùa giỡn.
Đột nhiên có người chú ý: “Ê, Lý Tây Kiều, mặt mày bị sao thế? Sao bầm một mảng vậy?” Vừa nói vừa đưa tay ấn lên.
“Ái da? Mày chạm cái gì?” Lý Tây Kiều hất tay cậu ta ra, lườm một cái.
Toàn mấy đứa mồm to, chuyện bé cũng đem đi nói khắp nơi, cậu ta chẳng buồn trả lời.
Bình thường đùa nhau quen rồi, thằng kia cũng chẳng để tâm, vẫn hỏi tiếp: “Mày nghỉ hai ngày tự dưng lạ thế? Nhưng công nhận sắc mặt đỡ hơn nhiều, tuần trước nhìn mày ghê lắm.”
Lý Tây Kiều trợn mắt.
Ngu xuẩn, vì không tiêm thuốc ức chế nên cả người đau muốn chết ấy, mấy đứa ăn no mặc ấm tụi mày thì biết cái gì.
Lý Tây Kiều không thèm để ý bọn kia nữa, cởϊ áσ đồng phục trùm lên đầu. Trán tì lên cánh tay, tay kia thì mân mê vết xước đã đóng vảy trên cánh tay.
Móng tay khều, cạy bung lớp máu khô.
Đã tay thật.
Đám con trai túm tụm nói chuyện.
“Tụi mày không thấy Từ Tịnh Thành dạo này đổi khác à? Sao nhỉ, kiểu không còn đáng ghét như trước, mấy đứa con gái trong lớp cũng chịu nói chuyện với cậu ta.”
“Cậu ta dạo này không còn bám theo Dư Hành nữa mà, ngoan hẳn ra.”
“Ê, Lý Tây Kiều, lần trước không phải mày bảo chính Từ Tịnh Thành nói với mày là cậu ta không thích Dư Hành nữa à, lúc ấy mặt mũi cậu ta sao?”
Không nhắc thì thôi, nhắc tới là Lý Tây Kiều lại bực, càng không muốn nghe, giả vờ ngủ chẳng buồn trả lời.
Tiếng chuông hết tiết bốn vừa vang lên, đến giờ nghỉ trưa.
“Trời ơi, từ lúc nào mưa vậy, phiền quá.”
“Đi thôi, Lý Tây Kiều, mày ngơ gì đấy, đi ăn cơm với anh Dư thôi.”
Mấy hôm trước thì Lý Tây Kiều nhất định sẽ đồng ý, vì ngày nào cậu ta cũng bám theo Dư Hành.
Không hiểu sao, hôm nay cậu ta lại chẳng muốn đi.
“Tụi mày đi đi, tao không muốn ăn, chẳng có khẩu vị.” Lý Tây Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa rơi khá nặng hạt.
Một đám chuẩn bị ra ngoài thì bất ngờ có người hỏi: “Cho hỏi Dư Hành có ở đây không?”
Nghe theo tiếng nói, có một nam sinh đứng ở cửa trước.
“Lại có người đến tỏ tình rồi kìa.” Có người nói.
Cả lớp 17 đã quen với chuyện này, dù sao Dư Hành từ hồi lớp 10 đã nổi tiếng, người đến tỏ tình không đếm xuể.
Nam sinh kia kéo theo một người bạn, bị bạn đẩy lén lút tiến tới trước mặt Dư Hành, lấy từ trong cặp ra một phong thư đưa tới: “Đàn anh Dư Hành, đây là tấm lòng của em. Lần đầu tiên gặp anh, em đã thích anh rồi.”
Dư Hành cúi đầu, liếc qua phong thư một cái.
Cậu ta không nói gì, cũng không nhận thư, chỉ im lặng nghe lời tỏ tình, mặt chẳng tỏ vẻ gì.
Trên bục giảng có người vỗ tay.
“Trời ơi, nhóc này gan dữ ha.”
“Nhưng khuyên em đừng mất thời gian, chi bằng đi ăn trưa sớm còn hơn.”
“Ha ha ha, đúng đó, lớp anh có người theo đuổi Dư Hành hai năm rồi mà cậu ấy còn chưa đổ kia kìa…”
Lúc này, cửa sau bỗng bị đẩy ra.
Từ Tịnh Thành đứng ngoài cửa, vừa nhấc một chân bước vào, lập tức bắt gặp ngay cảnh tượng này.
Tất nhiên cậu cũng nghe thấy câu vừa rồi.
Cậu bị dính chút mưa, toàn thân phủ hơi ẩm, một tay vịn vào cánh cửa, mắt chạm mắt với đám người trong lớp.
Không ai ngờ lại trùng hợp đến vậy.
Trong hoàn cảnh này, người mà một giây trước cả đám còn đang cười cợt, ngay giây sau đã xuất hiện.
Mọi ánh mắt đồng loạt nhìn ra cửa sau.
Đối diện với chuyện này, Từ Tịnh Thành rất bình tĩnh, đưa tay lau nước mưa trên mặt, mấy giây sau “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại, rồi cậu chạy thẳng dọc hành lang rời đi.
Xin nghỉ? Chẳng lẽ hôm qua đánh nhau bị thương nặng à?
Nghĩ đến cảnh Từ Tịnh Thành một mình đánh hai người, Lý Tây Kiều vén tay áo lên, ngắm mấy vết kim tiêm để lại.
Có lẽ vì lúc tiêm quá thô bạo, nên vết kim để lại trông rất xấu.
Hôm trước cậu ta là người bị đánh, dĩ nhiên không nhìn rõ, nhưng lần này được đứng ngoài xem, thật lòng thấy quá ngầu.
Mẹ kiếp, cái thằng Từ Tịnh Thành xấu trai ấy sao mà đánh nhau lại ngầu đến thế? Nhìn thì gầy mà sao khỏe thế?
Sao lại thay đổi nhiều như vậy? Thật sự hết thích Dư Hành rồi sao? Chẳng lẽ vì theo đuổi mãi không được nên hắc hóa, đổi tính cách luôn?
Chắc chỉ có thể là lý do này thôi?
Lý Tây Kiều nghĩ vậy, mắt lại liếc lên người Dư Hành ở hàng ghế trước.
Đám con trai ngồi phía sau bày trò đùa giỡn.
Đột nhiên có người chú ý: “Ê, Lý Tây Kiều, mặt mày bị sao thế? Sao bầm một mảng vậy?” Vừa nói vừa đưa tay ấn lên.
“Ái da? Mày chạm cái gì?” Lý Tây Kiều hất tay cậu ta ra, lườm một cái.
Toàn mấy đứa mồm to, chuyện bé cũng đem đi nói khắp nơi, cậu ta chẳng buồn trả lời.
Bình thường đùa nhau quen rồi, thằng kia cũng chẳng để tâm, vẫn hỏi tiếp: “Mày nghỉ hai ngày tự dưng lạ thế? Nhưng công nhận sắc mặt đỡ hơn nhiều, tuần trước nhìn mày ghê lắm.”
Lý Tây Kiều trợn mắt.
Ngu xuẩn, vì không tiêm thuốc ức chế nên cả người đau muốn chết ấy, mấy đứa ăn no mặc ấm tụi mày thì biết cái gì.
Lý Tây Kiều không thèm để ý bọn kia nữa, cởϊ áσ đồng phục trùm lên đầu. Trán tì lên cánh tay, tay kia thì mân mê vết xước đã đóng vảy trên cánh tay.
Đã tay thật.
Đám con trai túm tụm nói chuyện.
“Tụi mày không thấy Từ Tịnh Thành dạo này đổi khác à? Sao nhỉ, kiểu không còn đáng ghét như trước, mấy đứa con gái trong lớp cũng chịu nói chuyện với cậu ta.”
“Cậu ta dạo này không còn bám theo Dư Hành nữa mà, ngoan hẳn ra.”
“Ê, Lý Tây Kiều, lần trước không phải mày bảo chính Từ Tịnh Thành nói với mày là cậu ta không thích Dư Hành nữa à, lúc ấy mặt mũi cậu ta sao?”
Không nhắc thì thôi, nhắc tới là Lý Tây Kiều lại bực, càng không muốn nghe, giả vờ ngủ chẳng buồn trả lời.
Tiếng chuông hết tiết bốn vừa vang lên, đến giờ nghỉ trưa.
“Trời ơi, từ lúc nào mưa vậy, phiền quá.”
“Đi thôi, Lý Tây Kiều, mày ngơ gì đấy, đi ăn cơm với anh Dư thôi.”
Mấy hôm trước thì Lý Tây Kiều nhất định sẽ đồng ý, vì ngày nào cậu ta cũng bám theo Dư Hành.
“Tụi mày đi đi, tao không muốn ăn, chẳng có khẩu vị.” Lý Tây Kiều nhìn ra ngoài cửa sổ, mưa rơi khá nặng hạt.
Một đám chuẩn bị ra ngoài thì bất ngờ có người hỏi: “Cho hỏi Dư Hành có ở đây không?”
Nghe theo tiếng nói, có một nam sinh đứng ở cửa trước.
“Lại có người đến tỏ tình rồi kìa.” Có người nói.
Cả lớp 17 đã quen với chuyện này, dù sao Dư Hành từ hồi lớp 10 đã nổi tiếng, người đến tỏ tình không đếm xuể.
Nam sinh kia kéo theo một người bạn, bị bạn đẩy lén lút tiến tới trước mặt Dư Hành, lấy từ trong cặp ra một phong thư đưa tới: “Đàn anh Dư Hành, đây là tấm lòng của em. Lần đầu tiên gặp anh, em đã thích anh rồi.”
Dư Hành cúi đầu, liếc qua phong thư một cái.
Cậu ta không nói gì, cũng không nhận thư, chỉ im lặng nghe lời tỏ tình, mặt chẳng tỏ vẻ gì.
Trên bục giảng có người vỗ tay.
“Trời ơi, nhóc này gan dữ ha.”
“Nhưng khuyên em đừng mất thời gian, chi bằng đi ăn trưa sớm còn hơn.”
“Ha ha ha, đúng đó, lớp anh có người theo đuổi Dư Hành hai năm rồi mà cậu ấy còn chưa đổ kia kìa…”
Lúc này, cửa sau bỗng bị đẩy ra.
Từ Tịnh Thành đứng ngoài cửa, vừa nhấc một chân bước vào, lập tức bắt gặp ngay cảnh tượng này.
Tất nhiên cậu cũng nghe thấy câu vừa rồi.
Cậu bị dính chút mưa, toàn thân phủ hơi ẩm, một tay vịn vào cánh cửa, mắt chạm mắt với đám người trong lớp.
Không ai ngờ lại trùng hợp đến vậy.
Trong hoàn cảnh này, người mà một giây trước cả đám còn đang cười cợt, ngay giây sau đã xuất hiện.
Mọi ánh mắt đồng loạt nhìn ra cửa sau.
Đối diện với chuyện này, Từ Tịnh Thành rất bình tĩnh, đưa tay lau nước mưa trên mặt, mấy giây sau “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại, rồi cậu chạy thẳng dọc hành lang rời đi.
5
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
