0 chữ
Chương 26
Thế giới 1 - Chương 26: Beta giả vạn người ghét
Nhìn từ dưới lên, góc nhìn của Lý Tây Kiều hệt như hôm cậu ta bị đánh. Chỉ có ánh mắt là khác, xung quanh không có ánh sáng, khóe miệng Từ Tịnh Thành vẫn còn vết máu, mu bàn tay và cẳng tay nổi lên những đường gân tím nhạt, làn da càng trở nên trắng bệch, gần như không còn chút huyết sắc nào.
Thật sự rất gầy.
Ngón tay cũng thon dài.
Móng tay thì hồng nhạt.
Lý Tây Kiều nhắm mắt, nuốt nước bọt: “Hết tiền rồi, đánh đấm gì nữa.”
Cậu ta lại hỏi: “Mày, tại sao lại có thuốc ức chế?”
“Bạn này, pheromone của cậu thực sự rất khó ngửi.” Từ Tịnh Thành lại lấy ra một ống thuốc ức chế, tiêm thẳng vào cánh tay trước mặt Lý Tây Kiều.
Da cậu trắng bệch, ba vết kim tiêm trên da xếp thành một hàng, vừa nhìn là thấy.
Đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, Lý Tây Kiều hoảng hốt hỏi: “Vãi, cậu mua thuốc ức chế làm gì? Không phải Beta à?”
Từ Tịnh Thành lạnh lùng nói: “Là Alpha.”
“Giờ tôi cũng đang trong kỳ nhạy cảm, vốn dĩ không cần tiêm, chỉ là pheromone của cậu cứ tràn ra liên tục, nhiều đến mức ảnh hưởng đến tôi.”
Từ Tịnh Thành không thích tiêm vì rất đau. Nhưng pheromone của người này cứ tràn ra, nếu chỉ tràn một ít thì còn được, nhưng một khi phát tán mạnh thì mùi rượu cay xộc lên, đặc quánh như bị ngộp.
Xét đến những mâu thuẫn trước đó và mấy lời nghe có vẻ u uất kia, Lý Tây Kiều có hơi ngượng, mím môi nói: “Cảm ơn… Mấy hôm nữa sẽ trả cho mày, tao cũng… Không thích nợ người khác.”
“Không cần đâu, chẳng phải lần trước chặn tôi lại đòi bồi thường à? Vừa hay xóa nợ.” Từ Tịnh Thành đáp.
Nói xong, cậu cúi người lấy ba lô, áo T-shirt hơi rộng, vừa khom người là vạt áo trễ xuống, mơ hồ để lộ ra đường eo mảnh.
Đến đầu ngõ, Từ Tịnh Thành quay lại: “Không về à? Nhỡ lát nữa bọn nó lại đến đánh cậu thì sao?”
Lý Tây Kiều đưa tay che mặt, trong lòng nghĩ: “Sao chỉ mới liếc eo người ta mà lại thấy nóng người thế này…”
Cậu ta bỗng dưng thấy chột dạ, như để che giấu điều đó liền quay đầu đi nơi khác: “Đánh thì đánh đi, tao cũng quen rồi, hơn nữa nhà tao ở đây, tao còn đi đâu được nữa.”
Từ Tịnh Thành không hỏi thêm, cậu xoay người rời đi.
Thấy cậu sắp đi mất, Lý Tây Kiều không nhịn được, lớn tiếng gọi: “Ê Từ Tịnh Thành, sao mày lại nói cho tao? Mày không sợ tao nói với người khác?”
Từ Tịnh Thành không quay lại, đeo ba lô, càng lúc càng đi xa, giọng cũng xa dần.
“Được thôi.”
“Cậu nói đi, xem có ai tin không.”
Ai mà tin một Beta bị cả trường ghét bỗng nhiên lại biến thành Alpha chứ.
Từ cầu thang vọng lại tiếng bước chân, một đứa trẻ con nhảy chân sáo xuống cầu thang, dẫm phải túi ni-lông nên trượt chân, trông gần như sắp ngã nhào.
Từ Tịnh Thành giơ tay ra đỡ, nhưng cổ tay vốn bị trật khi đánh nhau hôm trước, hễ cử động là lại đau. Cậu khẽ run lên vì đau, cố nhịn để kéo đứa trẻ đứng vững, rồi dắt nó xuống hết bậc thang.
“Đi đi, lần sau em nhớ cẩn thận nhé.” Cậu nói.
Về nhà tắm rửa, Từ Tịnh Thành soi gương kiểm tra một lượt, phát hiện không chỉ mặt bị thương mà trên người cũng có mấy chỗ trầy xước, dính nước là rát.
Vì với không tới lưng, nên cậu chỉ dán miếng băng chống thấm lên khóe miệng và vai. Sau đó qua loa ăn chút gì rồi tắt đèn leo lên giường nằm.
“Tính cách đúng là hoạt bát thật.” Từ Tịnh Thành xem tin nhắn WeChat, hầu như toàn là La Khắc gửi.
Làm sao có thể nhiệt tình với một người chỉ mới gặp một lần thế này? Thật quá kỳ lạ.
Lại có tin nhắn mới.
Rourke: [Nam thần vẫn bận à, lâu rồi không thấy trả lời em.]
Cậu: [Đang ở nhà.]
Rourke: [!]
Hơn hai mươi tiếng đồng hồ không liên lạc, vừa nhận được tin nhắn, La Khắc lập tức bật dậy khỏi giường ký túc xá.
Cậu ta đắn đo không biết nên trả lời thế nào. Nghĩ một lúc, đoán chắc hôm nay nam thần mệt lắm, nên phải gửi lời hỏi thăm mới được.
Rourke: [Hôm nay đi làm thêm vất vả rồi!]
Cậu: [Ừ. Tôi chuẩn bị nghỉ ngơi.]
Rourke: [Vậy… có thể nói chuyện thêm với em một chút không?]
Không có hồi âm.
La Khắc thấy ngứa ngáy trong lòng, ôm điện thoại chờ, đợi một lúc mà vẫn chẳng thấy trả lời, bèn nhảy xuống giường lục lọi tìm đồ.
Mấy cậu bạn cùng phòng đang ngồi chơi game bên cạnh, nghe thấy tiếng động liền liếc mắt nhìn.
Trên bàn của La Khắc bày ba quyển sách.
[Làm thế nào để theo đuổi một người lạnh lùng.]
[Quan điểm tình yêu của beta có gì khác so với các giới tính khác.]
[Beta có thể thích Alpha không.]
Thật sự rất gầy.
Ngón tay cũng thon dài.
Móng tay thì hồng nhạt.
Lý Tây Kiều nhắm mắt, nuốt nước bọt: “Hết tiền rồi, đánh đấm gì nữa.”
Cậu ta lại hỏi: “Mày, tại sao lại có thuốc ức chế?”
“Bạn này, pheromone của cậu thực sự rất khó ngửi.” Từ Tịnh Thành lại lấy ra một ống thuốc ức chế, tiêm thẳng vào cánh tay trước mặt Lý Tây Kiều.
Da cậu trắng bệch, ba vết kim tiêm trên da xếp thành một hàng, vừa nhìn là thấy.
Đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, Lý Tây Kiều hoảng hốt hỏi: “Vãi, cậu mua thuốc ức chế làm gì? Không phải Beta à?”
“Giờ tôi cũng đang trong kỳ nhạy cảm, vốn dĩ không cần tiêm, chỉ là pheromone của cậu cứ tràn ra liên tục, nhiều đến mức ảnh hưởng đến tôi.”
Từ Tịnh Thành không thích tiêm vì rất đau. Nhưng pheromone của người này cứ tràn ra, nếu chỉ tràn một ít thì còn được, nhưng một khi phát tán mạnh thì mùi rượu cay xộc lên, đặc quánh như bị ngộp.
Xét đến những mâu thuẫn trước đó và mấy lời nghe có vẻ u uất kia, Lý Tây Kiều có hơi ngượng, mím môi nói: “Cảm ơn… Mấy hôm nữa sẽ trả cho mày, tao cũng… Không thích nợ người khác.”
“Không cần đâu, chẳng phải lần trước chặn tôi lại đòi bồi thường à? Vừa hay xóa nợ.” Từ Tịnh Thành đáp.
Nói xong, cậu cúi người lấy ba lô, áo T-shirt hơi rộng, vừa khom người là vạt áo trễ xuống, mơ hồ để lộ ra đường eo mảnh.
Lý Tây Kiều đưa tay che mặt, trong lòng nghĩ: “Sao chỉ mới liếc eo người ta mà lại thấy nóng người thế này…”
Cậu ta bỗng dưng thấy chột dạ, như để che giấu điều đó liền quay đầu đi nơi khác: “Đánh thì đánh đi, tao cũng quen rồi, hơn nữa nhà tao ở đây, tao còn đi đâu được nữa.”
Từ Tịnh Thành không hỏi thêm, cậu xoay người rời đi.
Thấy cậu sắp đi mất, Lý Tây Kiều không nhịn được, lớn tiếng gọi: “Ê Từ Tịnh Thành, sao mày lại nói cho tao? Mày không sợ tao nói với người khác?”
Từ Tịnh Thành không quay lại, đeo ba lô, càng lúc càng đi xa, giọng cũng xa dần.
“Được thôi.”
“Cậu nói đi, xem có ai tin không.”
Ai mà tin một Beta bị cả trường ghét bỗng nhiên lại biến thành Alpha chứ.
Từ Tịnh Thành giơ tay ra đỡ, nhưng cổ tay vốn bị trật khi đánh nhau hôm trước, hễ cử động là lại đau. Cậu khẽ run lên vì đau, cố nhịn để kéo đứa trẻ đứng vững, rồi dắt nó xuống hết bậc thang.
“Đi đi, lần sau em nhớ cẩn thận nhé.” Cậu nói.
Về nhà tắm rửa, Từ Tịnh Thành soi gương kiểm tra một lượt, phát hiện không chỉ mặt bị thương mà trên người cũng có mấy chỗ trầy xước, dính nước là rát.
Vì với không tới lưng, nên cậu chỉ dán miếng băng chống thấm lên khóe miệng và vai. Sau đó qua loa ăn chút gì rồi tắt đèn leo lên giường nằm.
“Tính cách đúng là hoạt bát thật.” Từ Tịnh Thành xem tin nhắn WeChat, hầu như toàn là La Khắc gửi.
Làm sao có thể nhiệt tình với một người chỉ mới gặp một lần thế này? Thật quá kỳ lạ.
Lại có tin nhắn mới.
Rourke: [Nam thần vẫn bận à, lâu rồi không thấy trả lời em.]
Cậu: [Đang ở nhà.]
Rourke: [!]
Hơn hai mươi tiếng đồng hồ không liên lạc, vừa nhận được tin nhắn, La Khắc lập tức bật dậy khỏi giường ký túc xá.
Cậu ta đắn đo không biết nên trả lời thế nào. Nghĩ một lúc, đoán chắc hôm nay nam thần mệt lắm, nên phải gửi lời hỏi thăm mới được.
Rourke: [Hôm nay đi làm thêm vất vả rồi!]
Cậu: [Ừ. Tôi chuẩn bị nghỉ ngơi.]
Rourke: [Vậy… có thể nói chuyện thêm với em một chút không?]
Không có hồi âm.
La Khắc thấy ngứa ngáy trong lòng, ôm điện thoại chờ, đợi một lúc mà vẫn chẳng thấy trả lời, bèn nhảy xuống giường lục lọi tìm đồ.
Mấy cậu bạn cùng phòng đang ngồi chơi game bên cạnh, nghe thấy tiếng động liền liếc mắt nhìn.
Trên bàn của La Khắc bày ba quyển sách.
[Làm thế nào để theo đuổi một người lạnh lùng.]
[Quan điểm tình yêu của beta có gì khác so với các giới tính khác.]
[Beta có thể thích Alpha không.]
4
0
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
