0 chữ
Chương 25
Thế giới 1 - Chương 25: Beta giả vạn người ghét
Từ Tịnh Thành đợi một lúc lâu, người nằm trên đất mới chịu quay lại.
Ngơ ngác nhìn nhau, hóa ra là người quen.
Cậu không nói gì, ngồi xuống dựa vào chân tường, định lấy lại sức sau trận đánh dữ dội.
Lý Tây Kiều sửng sốt khi nhìn thấy vết thương trên mặt Từ Tịnh Thành, cậu ta bò dậy nói cảm ơn, giọng lí nhí như tiếng muỗi kêu.
Từ Tịnh Thành cảm thấy rất thú vị, ngửa đầu, liếc mắt nhìn cậu ta rồi cười cười.
Mới đầu còn ghét nhau, đánh nhau một trận, cuối cùng lại gặp nhau hoàn cảnh kì lạ thế này.
Lý Tây Kiều bị cậu nhìn đến mức cảm thấy mất tự nhiên, sau đó giải thích: “Mày cười cái gì? Tao có nợ tiền chúng nó đâu.”
“Thế ai nợ?” Từ Tịnh Thành hỏi.
Lý Tây Kiều thả lỏng một chút, nhích lại gần tường ngồi xuống như Từ Tịnh Thành, chỉ là vẫn giữ khoảng cách khá xa.
“Ba tao nợ.”
“Sao chúng không tìm ba của cậu?”
“Chết rồi còn đâu.”
“À.”
Lý Tây Kiều nghi ngờ, trước kia người ta thường an ủi cậu ta khi cậu ta nói như vậy, chưa từng có ai lộ ra vẻ ung dung như Từ Tịnh Thành.
“Mày không thấy tao đáng thương à?”
“Không.” Từ Tịnh Thành đang ngửi cổ áo, không biết mùi rượu ở đâu ra.
Lý Tây Kiều bĩu môi: “Mày đúng là không có tình người.”
“Bạn gì ơi, tôi là trẻ mồ côi.”
“Ba mẹ đều mất, sống một mình từ bé đến lớn, lúc bé thì ở cô nhi viện, lớn thì ở nhà thuê tồi tàn. Đi đường có người đẩy, lên mạng có người chửi, nói tôi là đồ thần kinh biếи ŧɦái.”
Nói đến đây, Từ Tịnh Thành nghĩ đến những hành vi của vai pháo hôi trong thiết lập cốt truyện, bất giác thấy buồn cười. Lúc nãy đánh nhau hít không ít bụi, nên giờ cổ họng thấy đau rát, cậu cúi đầu ho một tiếng: “Biết đâu tôi thật sự là người như vậy.”
Động tác ấy khiến cổ cậu lộ rõ ra ngoài, yết hầu nổi lên ở chính giữa, có thể thấy chuyển động lên xuống khi nuốt.
Lý Tây Kiều vốn đang nhìn lén, nghe đến đây thì há hốc miệng.
Từ Tịnh Thành nói tiếp: “Nếu muốn tôi đồng tình, thì tôi sẽ làm như thế.”
Lý Tây Kiểu sực tỉnh, hoảng hốt lấy cánh tay che mặt: “Tao, tao đâu có biết mấy chuyện đó. Với lại ai cần mày thương hại, tao chỉ nói bâng quơ thôi…”
Cũng giống như những người khác, trước kia Lý Tây Kiều chỉ thấy Từ Tịnh Thành là một tên kỳ quặc, tuy nhìn không giống người có tiền, nhưng cũng không nghĩ cậu là trẻ mồ côi.
Lý Tây Kiều nghĩ vậy, cậu ta còn thấy Từ Tịnh Thành đáng thương hơn mình.
Cả hai im lặng hồi lâu.
Từ Tịnh Thành chợt nói: “Hay bị đánh lắm à?”
Lý Tây Kiều gật đầu.
Từ Tịnh Thành: “Dư Hành không giúp?”
Nói xong liền sửa lại: “À đúng rồi, cậu chỉ là đàn em theo đuôi thôi.”
Dư Hành có nhiều đàn em đi theo như thế, Lý Tây Kiều chắc chắn không có cửa chen chân vào hàng đầu. Đây là sự thật, ngày nào Từ Tịnh Thành cũng gặp Dư Hành, cậu ta cứ như Hoàng đế có một đám người hầu đi theo sau.
Ra vẻ quá thể. Chắc là giàu lắm nhỉ?
Lý Tây Kiều tức đến thổ huyết, mặt đỏ phừng phừng: “Mày nói gì thế, ai bảo tao là đàn em của Dư Hành, tao với mày là bạn rồi.”
Nhưng nhìn kiểu gì cũng giống đàn em.
Từ Tịnh Thành lười tranh luận với cậu ta, vuốt mái tóc ướt mồ hôi: “Cậu là người đăng bài viết đấy à?”
Lý Tây Kiều ngạc nhiên hỏi: “Bài nào cơ?”
Từ Tịnh Thành suy nghĩ: “Hình như là nói tôi không thích Dư Hành nữa, tối qua tôi xem thì thấy có hơn 300 người vào chửi tôi.”
Sắc mặt Lý Tây Kiều lập tức thay đổi: “Không phải tao, nhạt nhẽo vãi, tao thì hơi đâu mà đi làm mấy cái việc đấy.”
Từ Tịnh Thành chợt cau mày, đưa tay vào ba lô lục lọi: “Vậy cũng là cậu làm lộ chuyện, vì tôi chỉ nói với một mình cậu.”
Lý Tây Kiều dịch sang một bên.
Nói gì thế, sao lại nói với mình cậu ta, làm như họ thân lắm không bằng.
Hơn nữa, khoảng thời gian này Từ Tịnh Thành không hề bám theo Dư Hành, cậu không nói thì người ta cũng biết.
Lý Tây Kiều đang định phản bác, thì đột nhiên sau gáy nóng rát, cảm giác từ sống lưng dội thẳng lên sau đầu. Cậu ta đưa tay ôm lấy tuyến thể sau cổ, cơn choáng váng dữ dội khiến cậu ta buồn nôn, lập tức dùng tay kia bịt chặt miệng.
Từ Tịnh Thành biết từ trước, lập tức đá Lý Tây Kiều ngã xuống đất, sau đó mạnh tay đâm ống tiêm thuốc ức chế vào người cậu ta.
“Làm cái gì đấy!” Lý Tây Kiều hét lên, nhưng nhanh chóng im lặng.
Đến khi cảm giác nóng rát biến mất, cậu ta nhìn vào ống kim tiêm đang cắm trên tay mình với vẻ mặt khó tin.
Cái gì thế này? Lôi cả thuốc ức chế ra luôn à?
Từ Tịnh Thành hỏi cậu ta với phong thái kiêu ngạo: “Cậu là Alpha à? Sao tới kỳ nhạy cảm không tiêm thuốc?”
Ngơ ngác nhìn nhau, hóa ra là người quen.
Cậu không nói gì, ngồi xuống dựa vào chân tường, định lấy lại sức sau trận đánh dữ dội.
Lý Tây Kiều sửng sốt khi nhìn thấy vết thương trên mặt Từ Tịnh Thành, cậu ta bò dậy nói cảm ơn, giọng lí nhí như tiếng muỗi kêu.
Từ Tịnh Thành cảm thấy rất thú vị, ngửa đầu, liếc mắt nhìn cậu ta rồi cười cười.
Mới đầu còn ghét nhau, đánh nhau một trận, cuối cùng lại gặp nhau hoàn cảnh kì lạ thế này.
Lý Tây Kiều bị cậu nhìn đến mức cảm thấy mất tự nhiên, sau đó giải thích: “Mày cười cái gì? Tao có nợ tiền chúng nó đâu.”
“Thế ai nợ?” Từ Tịnh Thành hỏi.
Lý Tây Kiều thả lỏng một chút, nhích lại gần tường ngồi xuống như Từ Tịnh Thành, chỉ là vẫn giữ khoảng cách khá xa.
“Sao chúng không tìm ba của cậu?”
“Chết rồi còn đâu.”
“À.”
Lý Tây Kiều nghi ngờ, trước kia người ta thường an ủi cậu ta khi cậu ta nói như vậy, chưa từng có ai lộ ra vẻ ung dung như Từ Tịnh Thành.
“Mày không thấy tao đáng thương à?”
“Không.” Từ Tịnh Thành đang ngửi cổ áo, không biết mùi rượu ở đâu ra.
Lý Tây Kiều bĩu môi: “Mày đúng là không có tình người.”
“Bạn gì ơi, tôi là trẻ mồ côi.”
“Ba mẹ đều mất, sống một mình từ bé đến lớn, lúc bé thì ở cô nhi viện, lớn thì ở nhà thuê tồi tàn. Đi đường có người đẩy, lên mạng có người chửi, nói tôi là đồ thần kinh biếи ŧɦái.”
Nói đến đây, Từ Tịnh Thành nghĩ đến những hành vi của vai pháo hôi trong thiết lập cốt truyện, bất giác thấy buồn cười. Lúc nãy đánh nhau hít không ít bụi, nên giờ cổ họng thấy đau rát, cậu cúi đầu ho một tiếng: “Biết đâu tôi thật sự là người như vậy.”
Lý Tây Kiều vốn đang nhìn lén, nghe đến đây thì há hốc miệng.
Từ Tịnh Thành nói tiếp: “Nếu muốn tôi đồng tình, thì tôi sẽ làm như thế.”
Lý Tây Kiểu sực tỉnh, hoảng hốt lấy cánh tay che mặt: “Tao, tao đâu có biết mấy chuyện đó. Với lại ai cần mày thương hại, tao chỉ nói bâng quơ thôi…”
Cũng giống như những người khác, trước kia Lý Tây Kiều chỉ thấy Từ Tịnh Thành là một tên kỳ quặc, tuy nhìn không giống người có tiền, nhưng cũng không nghĩ cậu là trẻ mồ côi.
Lý Tây Kiều nghĩ vậy, cậu ta còn thấy Từ Tịnh Thành đáng thương hơn mình.
Cả hai im lặng hồi lâu.
Từ Tịnh Thành chợt nói: “Hay bị đánh lắm à?”
Lý Tây Kiều gật đầu.
Từ Tịnh Thành: “Dư Hành không giúp?”
Dư Hành có nhiều đàn em đi theo như thế, Lý Tây Kiều chắc chắn không có cửa chen chân vào hàng đầu. Đây là sự thật, ngày nào Từ Tịnh Thành cũng gặp Dư Hành, cậu ta cứ như Hoàng đế có một đám người hầu đi theo sau.
Ra vẻ quá thể. Chắc là giàu lắm nhỉ?
Lý Tây Kiều tức đến thổ huyết, mặt đỏ phừng phừng: “Mày nói gì thế, ai bảo tao là đàn em của Dư Hành, tao với mày là bạn rồi.”
Nhưng nhìn kiểu gì cũng giống đàn em.
Từ Tịnh Thành lười tranh luận với cậu ta, vuốt mái tóc ướt mồ hôi: “Cậu là người đăng bài viết đấy à?”
Lý Tây Kiều ngạc nhiên hỏi: “Bài nào cơ?”
Từ Tịnh Thành suy nghĩ: “Hình như là nói tôi không thích Dư Hành nữa, tối qua tôi xem thì thấy có hơn 300 người vào chửi tôi.”
Sắc mặt Lý Tây Kiều lập tức thay đổi: “Không phải tao, nhạt nhẽo vãi, tao thì hơi đâu mà đi làm mấy cái việc đấy.”
Từ Tịnh Thành chợt cau mày, đưa tay vào ba lô lục lọi: “Vậy cũng là cậu làm lộ chuyện, vì tôi chỉ nói với một mình cậu.”
Lý Tây Kiều dịch sang một bên.
Nói gì thế, sao lại nói với mình cậu ta, làm như họ thân lắm không bằng.
Hơn nữa, khoảng thời gian này Từ Tịnh Thành không hề bám theo Dư Hành, cậu không nói thì người ta cũng biết.
Lý Tây Kiều đang định phản bác, thì đột nhiên sau gáy nóng rát, cảm giác từ sống lưng dội thẳng lên sau đầu. Cậu ta đưa tay ôm lấy tuyến thể sau cổ, cơn choáng váng dữ dội khiến cậu ta buồn nôn, lập tức dùng tay kia bịt chặt miệng.
Từ Tịnh Thành biết từ trước, lập tức đá Lý Tây Kiều ngã xuống đất, sau đó mạnh tay đâm ống tiêm thuốc ức chế vào người cậu ta.
“Làm cái gì đấy!” Lý Tây Kiều hét lên, nhưng nhanh chóng im lặng.
Đến khi cảm giác nóng rát biến mất, cậu ta nhìn vào ống kim tiêm đang cắm trên tay mình với vẻ mặt khó tin.
Cái gì thế này? Lôi cả thuốc ức chế ra luôn à?
Từ Tịnh Thành hỏi cậu ta với phong thái kiêu ngạo: “Cậu là Alpha à? Sao tới kỳ nhạy cảm không tiêm thuốc?”
6
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
