TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 24
Thế giới 1 - Chương 24: Beta giả vạn người ghét

Sau đó, công việc làm thêm diễn ra suôn sẻ hơn nhiều, nhưng tình trạng bị bắt chuyện vẫn không cải thiện chút nào, thậm chí còn có khách hàng gọi tận 5 ly Cappuccino chỉ vì muốn nói chuyện với Từ Tịnh Thành.

Nhân viên Tiểu Trần cảm thán: “Tiếc là chúng ta chỉ bán cà phê, nếu có tiền hoa hồng từ công việc, e rằng bạn Từ đây sẽ kiếm được bộn tiền đấy.”

Từ Tịnh Thành suy nghĩ một lúc, rồi từ bỏ suy nghĩ này. Cậu chỉ rảnh vào cuối tuần, ngoài công việc làm thêm tự do như quán cà phê này ra thì không nơi nào cho phép chỉ làm hai ngày mỗi tuần.

Tiễn vị khách cuối cùng xong thì cũng đúng lúc tan ca. Giống như hôm qua, Từ Tịnh Thành lãnh lương xong, tháo găng tay, cởi tạp dề, bước ra cửa chào tạm biệt Tiểu Trần.

Ca làm thêm kết thúc, ngày mai là ngày quay lại trường.

“Đúng là đi đâu cũng không suôn sẻ.” Từ Tịnh Thành ngẩng mặt nói với trời.

Vốn nghĩ rằng cuộc sống bên ngoài trường học sẽ yên ổn hơn một chút, kết quả là vẫn như thế.

Đứng ở bên đường đợi đèn tín hiệu, Từ Tịnh Thành nhìn bên trong cánh tay mình, có hai con dấu nhỏ màu xanh ở trên da giống như bị rắn cắn.

Cậu ấn nhẹ một cái, có hơi đau.

Tối qua cậu bị sốt nặng, tiêm hai mũi ức chế xong mới dịu trở lại. Sau khi lên mạng tra mới biết, cậu đã bước vào thời kì nhạy cảm của Alpha.

Mỗi tháng kéo dài từ ba đến bảy ngày.

“Nếu mỗi lần tiêm hai mũi thì một hộp thuốc chẳng dùng được bao lâu.” Từ Tịnh Thành nghĩ đến việc phải tiêu tiền mà nhức hết cả đầu, cậu đưa ngón tay day day thái dương.

Suy nghĩ hồi lâu, cậu quyết định mua tiếp một hộp, ít nhất thì nó cũng có thể duy trì trong một thời gian nhất định, tuyệt đối không để lộ giới tính thật.

Đến hiệu thuốc lần trước mua thuốc ức chế, Từ Tịnh Thành nhìn số dư, vừa vui vì có công việc làm thêm nếu không thì giờ cậu đã không còn một xu dính túi, vừa buồn vì phải nghĩ tiêu tiền sao cho hợp lý.

Trời nắng khiến người nóng ran, nhưng đường về không xa, Từ Tịnh Thành quyết định đi bộ, theo bản đồ điện tử tìm một lối đi khác.

Lối nhỏ nằm giữa một con hẻm, trông như làng đô thị trong phim, hình như chẳng có ai ở, vô cùng yên tĩnh, đến cả tiếng bước chân cũng vang lên rõ rệt.

Khi sắp rời đi, Từ Tịnh Thành đi qua một căn nhà cũ kĩ và nghe thấy tiếng động lạ phát ra từ khe hở.

Cậu nhìn sang, hóa ra có vài người đang đánh nhau, cậu lại nhìn tiếp thì phát hiện ra có hai người đang đánh một người.

Hai người đánh đều nhuộm tóc và xăm hình, mang dáng vẻ của mấy thanh niên đua đòi. Người bị đánh là một nam sinh, không biết đã bị đánh bao lâu, chỉ biết nằm co ro trên đất mà không nói lời nào.

Từ Tịnh Thành nhìn thấy rõ tên trường trên áo đồng phục của đối phương.

“À, là cùng trường.” Cậu nói.

Một trong những người đánh người kia nghe thấy tiếng động và quay đầu hỏi: “Ai?”

Thanh niên đầu gấu dừng đánh, thấy một nam sinh trẻ tuổi, mặc áo T-shirt trắng, quần đen, đang đứng ung dung cách đó không xa.

Tên đầu gấu 1 hỏi: “Lòi đâu ra thằng có mắt không tròng thế này? Cút sang bên kia, bọn tao đang bận.”

Từ Tịnh Thành không dài dòng: “Đánh nữa tôi báo cảnh sát.”

Tên đầu gấu 2: “Hả? Mày là thằng ất ơ nào thế?”

Lúc này, tên đầu gấu 1 đang nghĩ gì đó rồi chỉ vào người nằm trên đất: “Mày quen thằng này à?”

Từ Tịnh Thành trả lời thật: “Chắc là không quen?” Dù gì cũng chưa thấy mặt.

Tên đầu gấu 2 tức giận: “Không quen thì đừng có chõ mũi vào chuyện của người khác, ranh con vắt mũi chưa sạch như mày thiếu đòn à?” Dứt lời, cậu ta chuẩn bị nhào lên trước.

Tên đầu gấu 1 cản đồng bọn, rồi cười nham hiểm: “Thích làm anh hùng à? Ok. Nó nợ bọn tao tiền, mày trả thay nó, từ nay bọn tao bảo đảm không kiếm chuyện nữa.”

Từ Tịnh Thành nghèo kiết xác, sao mà trả nợ cho người khác được.

Thấy tình hình không thể nói lý được, cậu cúi người đặt ba lô xuống đất.

*

Trình độ đánh nhau giữa lưu manh và học sinh cấp ba đúng là khác biệt.

Từ Tịnh Thành đánh cho bọn kia chạy mất dép, nhưng bản thân cậu cũng bị thương, khóe miệng thì chảy máu, cậu xuýt xoa một tiếng, cảm giác như nửa mặt đều bị tê.

Cậu thở dài, cảm thấy cuộc đời của mình thật khổ.

Lý Tây Kiều nằm trên đất đau đớn, một là vì bị đánh, hai là vì nóng trong.

Cậu ta quay lưng về phía Từ Tịnh Thành, nhìn chằm chằm vào bức tường, l*иg ngực đập liên hồi.

Thật ra khi vừa nghe giọng, cậu ta đã biết đấy là ai rồi. Cậu ta không dám tin mình lại được người đó cứu, cảm giác vừa xấu hổ, vừa sợ hãi, vừa bối rối.

5

0

1 tháng trước

13 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.