0 chữ
Chương 11
Quyển 1 - Chương 11
Thượng Thời buông tay nam sinh ra, lúc này sự khó chịu của anh đã lên đến đỉnh điểm, hơi nóng cuồn cuộn trong người, tim đập như một cái máy hơi nước, bị nhiệt độ thúc đẩy, nó đập ngày càng nhanh.
Biết không thể tiếp tục như vậy được nữa, anh đứng dậy đi ra ngoài. Nam sinh thấy vậy, cho rằng Thượng Thời không chịu đựng được nữa nên muốn trốn, chẳng cần nghĩ ngợi, cậu ta liền túm lấy vạt áo Thượng Thời.
Thế là xong, vốn dĩ Thượng Thời đã chệnh choạng, đầu óc cũng choáng váng, bị nam sinh kéo một cái như vậy, anh trực tiếp mất thăng bằng, ngã về một bên. Anh loạng choạng, vội tìm thứ gì đó để chống.
Ai ngờ, anh lại chống tay ngay vào ngực Quý Hoành, cả người đổ nhào vào lòng hắn.
Quý Hoành đúng là gặp tai bay vạ gió, nãy giờ hắn chỉ đứng bên cạnh xem, không nói một lời, ai ngờ lại có người ngã vào lòng mình.
Hắn vừa định đẩy Thượng Thời ra thì ngửi thấy mùi hương nhè nhẹ trên người anh. Gáy anh ửng lên những vệt hồng nhạt li ti, như quả đào mật chín mọng. Chết người hơn nữa, đôi mắt đào hoa của Thượng Thời ngấn nước, khóe mắt có nốt ruồi đỏ như một đóa đào nhỏ sắp nở rộ.
Quý Hoành bị đè trúng, khẽ rên một tiếng. Thượng Thời cũng chẳng khá hơn, vốn dĩ anh đã rất khó chịu, còn bị kéo ngã, mà lại ngã vào người Quý Hoành nửa cứng nửa mềm.
Quý Hoành định đẩy Thượng Thời ra nhưng tay vừa chạm vào cánh tay anh, hắn đã nhíu mày. Nhìn khuôn mặt Thượng Thời đỏ bừng, rõ ràng là bệnh trạng, hắn ngẩng đầu nhìn Phương Trường Viên: "Cậu bỏ cái gì vào rượu hả?"
Nếu không bỏ gì, sao người ta mới uống hai ly rượu mà đã nóng bừng cả người, tim đập loạn xạ, mặt đỏ như sắp chảy máu đến nơi thế này.
Quý Hoành từng ở nước ngoài, từng thấy người xung quanh dùng thuốc, cũng gần như là dáng vẻ này, chỉ là không đẹp bằng Thượng Thời mà thôi.
"Không có mà, tớ có động vào ly rượu của anh ta đâu." Phương Trường Viên vừa tranh thủ chụp một tấm ảnh Quý Hoành và Thượng Thời, vừa chậm rãi trả lời.
Nãy giờ y vẫn chưa chụp được tấm ảnh thân mật nào, nhưng tư thế của Quý Hoành và Thượng Thời lúc này trông rất ổn, không biết còn tưởng họ đang ôm nhau, chỉ thiếu nước lên giường thôi.
Y lập tức gửi ảnh cho Đậu Văn Ngọc. Quý Hoành không thấy, Thượng Thời càng không biết gì, chỉ có Phương Trường Viên là biết rõ mọi chuyện và đang cố nén cười. Y thấy như vậy rất tốt, nếu nhân vật chính trong ảnh là gã nam sinh kia, e là không thể kí©h thí©ɧ Đậu Văn Ngọc bằng Quý Hoành được.
Huống hồ Thượng Thời và người kia lại giống nhau như đúc, Quý Hoành trước đây hình như cũng từng có hứng thú với người kia. Giờ Quý Hoành lại ôm Thượng Thời, dù Đậu Văn Ngọc không quan tâm Thượng Thời, cũng nên để ý đến người kia, cũng nên tức giận một chút.
Thảo nào người ta nói ba người trong phòng này chẳng ai là dạng vừa, đến cả bạn thân cũng có thể đâm sau lưng. Cũng may, với Phương Trường Viên, chuyện này chỉ là trò đùa, Quý Hoành cũng sẽ không so đo với y làm gì.
Lôi Hình mặc quần áo xong đi tới, cụp mắt nhìn Thượng Thời trong lòng Quý Hoành một cái, nắm lấy cổ tay Thượng Thời, bắt mạch rồi nhếch môi, lạnh nhạt nói: "Anh ta bị dị ứng cồn đấy, đưa thẳng đến bệnh viện đi, nếu không các cậu còn muốn gì nữa? Thừa nước đυ.c thả câu à? Lột sạch rồi quăng lên giường chụp ảnh chắc?"
Tuy là câu hỏi nhưng những lời này đều là suy nghĩ của Lôi Hình, hắn ta đang dò hỏi ý kiến của hai người kia.
Biết không thể tiếp tục như vậy được nữa, anh đứng dậy đi ra ngoài. Nam sinh thấy vậy, cho rằng Thượng Thời không chịu đựng được nữa nên muốn trốn, chẳng cần nghĩ ngợi, cậu ta liền túm lấy vạt áo Thượng Thời.
Thế là xong, vốn dĩ Thượng Thời đã chệnh choạng, đầu óc cũng choáng váng, bị nam sinh kéo một cái như vậy, anh trực tiếp mất thăng bằng, ngã về một bên. Anh loạng choạng, vội tìm thứ gì đó để chống.
Ai ngờ, anh lại chống tay ngay vào ngực Quý Hoành, cả người đổ nhào vào lòng hắn.
Quý Hoành đúng là gặp tai bay vạ gió, nãy giờ hắn chỉ đứng bên cạnh xem, không nói một lời, ai ngờ lại có người ngã vào lòng mình.
Quý Hoành bị đè trúng, khẽ rên một tiếng. Thượng Thời cũng chẳng khá hơn, vốn dĩ anh đã rất khó chịu, còn bị kéo ngã, mà lại ngã vào người Quý Hoành nửa cứng nửa mềm.
Quý Hoành định đẩy Thượng Thời ra nhưng tay vừa chạm vào cánh tay anh, hắn đã nhíu mày. Nhìn khuôn mặt Thượng Thời đỏ bừng, rõ ràng là bệnh trạng, hắn ngẩng đầu nhìn Phương Trường Viên: "Cậu bỏ cái gì vào rượu hả?"
Nếu không bỏ gì, sao người ta mới uống hai ly rượu mà đã nóng bừng cả người, tim đập loạn xạ, mặt đỏ như sắp chảy máu đến nơi thế này.
"Không có mà, tớ có động vào ly rượu của anh ta đâu." Phương Trường Viên vừa tranh thủ chụp một tấm ảnh Quý Hoành và Thượng Thời, vừa chậm rãi trả lời.
Nãy giờ y vẫn chưa chụp được tấm ảnh thân mật nào, nhưng tư thế của Quý Hoành và Thượng Thời lúc này trông rất ổn, không biết còn tưởng họ đang ôm nhau, chỉ thiếu nước lên giường thôi.
Y lập tức gửi ảnh cho Đậu Văn Ngọc. Quý Hoành không thấy, Thượng Thời càng không biết gì, chỉ có Phương Trường Viên là biết rõ mọi chuyện và đang cố nén cười. Y thấy như vậy rất tốt, nếu nhân vật chính trong ảnh là gã nam sinh kia, e là không thể kí©h thí©ɧ Đậu Văn Ngọc bằng Quý Hoành được.
Thảo nào người ta nói ba người trong phòng này chẳng ai là dạng vừa, đến cả bạn thân cũng có thể đâm sau lưng. Cũng may, với Phương Trường Viên, chuyện này chỉ là trò đùa, Quý Hoành cũng sẽ không so đo với y làm gì.
Lôi Hình mặc quần áo xong đi tới, cụp mắt nhìn Thượng Thời trong lòng Quý Hoành một cái, nắm lấy cổ tay Thượng Thời, bắt mạch rồi nhếch môi, lạnh nhạt nói: "Anh ta bị dị ứng cồn đấy, đưa thẳng đến bệnh viện đi, nếu không các cậu còn muốn gì nữa? Thừa nước đυ.c thả câu à? Lột sạch rồi quăng lên giường chụp ảnh chắc?"
Tuy là câu hỏi nhưng những lời này đều là suy nghĩ của Lôi Hình, hắn ta đang dò hỏi ý kiến của hai người kia.
11
0
2 tháng trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
