TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Quyển 1 - Chương 10

"Mối quan hệ giữa anh và Văn Ngọc vẫn tốt chứ? Cậu ta là vậy đó, trẻ người non dạ thích chơi bời, một khi đã chơi thì quên hết mọi thứ. Anh xem, chúng ta đều bị cậu ta bỏ rơi rồi." Mê chơi?

Phải chơi đến mức nào mới được coi là mê chơi?

Ở trên giường của người khác gọi điện thoại cho chồng mình, bảo chồng đến hầu rượu bạn tốt có được coi là mê chơi không?

"Tôi biết mà." Vẻ mặt Thượng Thời vẫn nhàn nhạt như cũ, khiến Phương Trường Viên cảm thấy mình chẳng khác nào một đứa trẻ con đang biểu diễn văn nghệ trước mặt giáo viên vào ngày Tết Thiếu nhi, vừa ấu trĩ buồn cười lại vừa không biết tự lượng sức mình. Cũng may, Thượng Thời vẫn nhận lấy chén rượu từ tay y.

Sau hai ba ly rượu, Thượng Thời loáng thoáng cảm thấy có gì đó không ổn. Bụng dưới hơi khó chịu, tim đập nhanh hơn không ít, khiến hô hấp của anh dần trở nên khó khăn.

Sắc đào phấn từ cổ lan dần lên gò má anh, làn da trắng nõn điểm xuyết một chút ửng hồng, đôi mắt đẹp lộ ra vài phần ướŧ áŧ.

Đây là điều Thượng Thời không ngờ tới. Tuy rằng không thể nói là tửu lượng của cơ thể trước kia của anh đặc biệt tốt nhưng cũng không đến nỗi uống hai ly rượu đã tim đập nhanh, khó thở. Rõ ràng đây là dấu hiệu của dị ứng cồn.

Chuyện không hay không chỉ có một. Phương Trường Viên thấy Thượng Thời cúi gằm mặt xuống, vành tai đỏ ửng như sắp rỉ máu, cho rằng Thượng Thời tửu lượng kém, đã say đến bất tỉnh nhân sự. Y vỗ tay, có người đẩy cửa bước vào.

Y ghé sát vào tai Thượng Thời: “Anh à, chỉ có chúng ta uống rượu thì chán lắm, tôi tìm vài người đến hầu rượu anh."

Nghe xem, đây là lời mà một con người có thể thốt ra đấy à? Đây là việc là một con người có thể làm ra đấy à? Dù sao Thượng Thời cũng là chồng của Đậu Văn Ngọc, bạn tốt của Phương Trường Viên.

Thế mà cả đám người ở đây đều muốn xem Thượng Thời mất mặt, xem Thượng Thời "nɠɵạı ŧìиɧ", rồi nhân cơ hội chụp ảnh gửi cho Đậu Văn Ngọc.

Thượng Thời kéo cổ áo, vẫn cảm thấy khó thở, như thể bị ném vào l*иg hấp, vừa nóng vừa ngột ngạt, đặc biệt là lúc này còn có người ngồi xuống bên cạnh anh.

"Anh ơi.” Cậu nhóc kia vừa mở miệng đã gọi anh ơi bằng giọng điệu ngọt xớt. Cậu ta tuổi còn trẻ, mới tốt nghiệp cấp ba, đang ở độ tuổi đẹp nhất, giữa mày còn vương chút nét trẻ con.

Cậu ta cầm lấy chén rượu định đưa vào tay Thượng Thời, tiện thể muốn chen vào lòng ngực anh: “Em hầu anh nhé?"

Cậu nhóc nhìn thấy sườn mặt thanh lãnh diễm lệ của Thượng Thời thì hơi ngẩn người. Cậu ta đến đây làm việc chưa lâu nhưng cũng không nghĩ rằng một người đàn ông đẹp trai như vậy lại thiếu người hầu rượu. Như vậy, ngược lại giống như Thượng Thời đang hầu cậu ta.

Trong lòng cậu nhóc rất vui vẻ, bởi vì Phương Trường Viên đã cho cậu ta không ít tiền, bảo là làm Thượng Thời vui vẻ, cậu ta sẽ còn được gấp đôi số tiền đó.

Ban đầu cậu ta còn hơi sợ sẽ phải hầu một ông già xấu xí, ai ngờ người này lại đẹp đến vậy.

Cậu nhóc như bị ma xui quỷ khiến muốn đặt tay lên đùi Thượng Thời, nhưng bị anh ngăn lại bằng một tay. Thượng Thời dùng không ít sức, khiến mặt cậu nhóc tái mét. Có điều, Thượng Thời là khách ở đây, cậu ta không dám giãy giụa mạnh, chỉ có thể cố gắng giữ nụ cười trên mặt: “Anh ơi?"

Phương Trường Viên đã sớm lùi ra một bên chụp ảnh, y nghĩ sẽ chọn một góc chụp thật mập mờ, như vậy những bức ảnh này mới có thể kí©h thí©ɧ Đậu Văn Ngọc đến mức cao nhất.

12

0

2 tháng trước

21 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.