0 chữ
Chương 12
Quyển 1 - Chương 12
Thượng Thời đã ba mươi tư tuổi rồi, không chừng ngày nào đó lăn ra chết già, thế mà lại dám dùng món canh kia ám chỉ hắn ta không được... Hắn ta thật sự muốn xem xem Thượng Thời có thể đi đến đâu.
Thượng Thời rất biết cách khıêυ khí©h, chỉ một bát canh mà đã khiến Lôi Hình cảm thấy tôn nghiêm của mình bị chà đạp không thương tiếc. Ông nội Lôi Hình cũng coi như là nửa thầy thuốc đông y, từ nhỏ hắn ta đã đi theo ông nội, mưa dầm thấm lâu cũng học được chút ít nhưng không giỏi.
Cuối cùng, do sợ sẽ thật sự gây ra án mạng, ba người vẫn đưa Thượng Thời đến bệnh viện gần đó. Lôi Hình ra khỏi phòng trước, nhìn chằm chằm chén canh một hồi, vẻ u ám trong mắt càng lúc càng đậm.
Thượng Thời biết mình chỉ bị dị ứng cồn nhẹ, ngoài việc khó thở ra thì không có gì đặc biệt khó chịu. Chỉ là anh cảm thấy việc mình có thể sống sót để được đưa đến bệnh viện thật không dễ dàng.
Ba gã đàn ông to lớn này đều là những thiếu gia được nuông chiều từ bé, chẳng ai biết cách chăm sóc người khác. Thượng Thời bị họ bế lên xe, mặt úp xuống, càng khó thở hơn. Cố tình họng anh lại sưng to, không thể phát ra tiếng lớn.
Phương án tốt nhất cho Phương Trường Viên và hai người kia, cộng thêm một Thượng Thời bị ngộ độc cồn, là gọi hai chiếc xe công nghệ. Nhưng ba vị thiếu gia này lại không chịu. Quý Hoành ngồi ở ghế phụ, Phương Trường Viên và Lôi Hình mỗi người một bên, kẹp Thượng Thời ở giữa.
Phương Trường Viên biết Thượng Thời khó chịu, còn cố ý ghé sát lại, cười hề hề hỏi: "Anh à, khó chịu hả? Muốn nôn không?"
Thượng Thời ngước mắt, nhìn đôi mắt mỉm cười của Phương Trường Viên, hơi há miệng, làm động tác nôn mửa. Phương Trường Viên sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, từ đó về sau không dám nói với Thượng Thời một lời nào nữa.
Y không tiếc bộ quần áo này, nhưng nếu bị Thượng Thời nôn vào người thì mấy mặt lắm, còn mang theo mùi chua loét nữa.
Suýt chút nữa Thượng Thời đã chết trên đường đến bệnh viện vì không thở được. Đến bệnh viện rồi, ba vị thiếu gia này cũng không để anh được yên ổn một chút nào.
Phương Trường Viên cầm quả táo ném qua ném lại: “Giờ phải làm sao đây? Chúng ta có cần ở lại trông anh ta không?"
Không ai đáp lời Phương Trường Viên. Đương nhiên, chẳng ai muốn ở lại đây trông nom người chồng trên danh nghĩa của Đậu Văn Ngọc cả.
Lôi Hình liếc nhìn Thượng Thời đang nằm trên giường. Vốn khí chất của anh đã nhu hòa, giờ lại bệnh một trận, gần như không ai nhận ra sự tồn tại của Thượng Thời. Hắn ta lấy điện thoại ra xem livestream, còn bật loa ngoài khá to.
Thượng Thời nhíu mày, yếu ớt mở mắt, nhẹ nhàng nói: "Cút."
Anh thực sự không thoải mái. Khi không thoải mái, tính nết anh cũng không còn nhu hòa như trước nữa. Anh đặt mình lên vị trí hàng đầu, chẳng quan tâm đám "trẻ con" này có khó chịu hay không.
Ba người nhìn nhau một cái, im lặng rời khỏi phòng bệnh.
Phương Trường Viên không ngại rời đi vì ảnh chụp đã được gửi cho Đậu Văn Ngọc. Y chắc chắn Đậu Văn Ngọc đã xem, vì trên WeChat đã hiển thị Đậu Văn Ngọc chỉnh sửa tin nhắn nửa ngày nhưng lại không gửi lại cho y.
Chỉ vậy thôi cũng đã nói lên quá nhiều điều.
Trước khi đi, Phương Trường Viên còn cúi xuống, ghé vào tai Thượng Thời nói nhỏ: "Anh à, nếu anh ly hôn với Văn Ngọc thì có thể đến tìm tôi. Tôi rất muốn thử với anh một lần."
Thượng Thời nhắm mắt lại, khẽ "ừ" một tiếng như có như không: “Nghe cậu."
Thượng Thời rất biết cách khıêυ khí©h, chỉ một bát canh mà đã khiến Lôi Hình cảm thấy tôn nghiêm của mình bị chà đạp không thương tiếc. Ông nội Lôi Hình cũng coi như là nửa thầy thuốc đông y, từ nhỏ hắn ta đã đi theo ông nội, mưa dầm thấm lâu cũng học được chút ít nhưng không giỏi.
Cuối cùng, do sợ sẽ thật sự gây ra án mạng, ba người vẫn đưa Thượng Thời đến bệnh viện gần đó. Lôi Hình ra khỏi phòng trước, nhìn chằm chằm chén canh một hồi, vẻ u ám trong mắt càng lúc càng đậm.
Thượng Thời biết mình chỉ bị dị ứng cồn nhẹ, ngoài việc khó thở ra thì không có gì đặc biệt khó chịu. Chỉ là anh cảm thấy việc mình có thể sống sót để được đưa đến bệnh viện thật không dễ dàng.
Phương án tốt nhất cho Phương Trường Viên và hai người kia, cộng thêm một Thượng Thời bị ngộ độc cồn, là gọi hai chiếc xe công nghệ. Nhưng ba vị thiếu gia này lại không chịu. Quý Hoành ngồi ở ghế phụ, Phương Trường Viên và Lôi Hình mỗi người một bên, kẹp Thượng Thời ở giữa.
Phương Trường Viên biết Thượng Thời khó chịu, còn cố ý ghé sát lại, cười hề hề hỏi: "Anh à, khó chịu hả? Muốn nôn không?"
Thượng Thời ngước mắt, nhìn đôi mắt mỉm cười của Phương Trường Viên, hơi há miệng, làm động tác nôn mửa. Phương Trường Viên sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, từ đó về sau không dám nói với Thượng Thời một lời nào nữa.
Suýt chút nữa Thượng Thời đã chết trên đường đến bệnh viện vì không thở được. Đến bệnh viện rồi, ba vị thiếu gia này cũng không để anh được yên ổn một chút nào.
Phương Trường Viên cầm quả táo ném qua ném lại: “Giờ phải làm sao đây? Chúng ta có cần ở lại trông anh ta không?"
Không ai đáp lời Phương Trường Viên. Đương nhiên, chẳng ai muốn ở lại đây trông nom người chồng trên danh nghĩa của Đậu Văn Ngọc cả.
Lôi Hình liếc nhìn Thượng Thời đang nằm trên giường. Vốn khí chất của anh đã nhu hòa, giờ lại bệnh một trận, gần như không ai nhận ra sự tồn tại của Thượng Thời. Hắn ta lấy điện thoại ra xem livestream, còn bật loa ngoài khá to.
Thượng Thời nhíu mày, yếu ớt mở mắt, nhẹ nhàng nói: "Cút."
Ba người nhìn nhau một cái, im lặng rời khỏi phòng bệnh.
Phương Trường Viên không ngại rời đi vì ảnh chụp đã được gửi cho Đậu Văn Ngọc. Y chắc chắn Đậu Văn Ngọc đã xem, vì trên WeChat đã hiển thị Đậu Văn Ngọc chỉnh sửa tin nhắn nửa ngày nhưng lại không gửi lại cho y.
Chỉ vậy thôi cũng đã nói lên quá nhiều điều.
Trước khi đi, Phương Trường Viên còn cúi xuống, ghé vào tai Thượng Thời nói nhỏ: "Anh à, nếu anh ly hôn với Văn Ngọc thì có thể đến tìm tôi. Tôi rất muốn thử với anh một lần."
Thượng Thời nhắm mắt lại, khẽ "ừ" một tiếng như có như không: “Nghe cậu."
12
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
