TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Quyển 1 - Chương 9

Thượng Thời không nɠɵạı ŧìиɧ, bọn họ sẽ dụ dỗ anh nɠɵạı ŧìиɧ. Đúng là lũ khốn nạn đến tận xương tủy.

Phương Trường Viên nhìn Lôi Hình, nhếch mép cười nhạt, nhưng trong lòng lại thầm chửi rủa, tại sao mấy cái việc bẩn thỉu mệt xác này lại cứ đến lượt y vậy chứ?

Vừa rồi chỉ là món khai vị, màn kịch chính còn ở phía trước.

"Hút thuốc không?" Phương Trường Viên đưa cho Thượng Thời một điếu Hoàng Hạc Lâu, giữa hai ngón tay thon dài của y cũng đang kẹp một điếu thuốc.

Loại thuốc lá này không hẳn là quý nhưng cũng không hề rẻ, chỉ là không được bán trên thị trường mà phải mua ở chợ đen.

Phương Trường Viên nghĩ rằng thuốc lá cũng giống như rượu, sẽ khiến người ta say sưa, làm tê liệt thần kinh. Nếu Thượng Thời từ chối, y sẽ tạo chút áp lực, ép Thượng Thời phải hút.

Dù sao thì Thượng Thời da trắng, ngón tay cũng trắng ngần, trông không giống người hay hút thuốc.

Nhưng có chút ngoài dự đoán của y, Thượng Thời nhận lấy điếu thuốc một cách rất thản nhiên. Như vậy cũng tốt, y đỡ phải nghĩ thêm cách khác. Nhưng ngay khi y định rụt tay lại, một bàn tay trắng nõn đã đặt lên cổ tay y.

Thượng Thời có dùng nhiều sức lắm không? Thật ra là không hề, chỉ cần y dùng chút lực là có thể gạt tay Thượng Thời ra ngay.

Nhưng Phương Trường Viên đã không làm vậy. Y cụp mắt nhìn chằm chằm vào ngón tay thon dài trắng ngần của Thượng Thời, có chút xuất thần.

Ngón tay y cũng có khớp xương rõ ràng, nhưng không đẹp bằng tay Thượng Thời. Đốt ngón tay của Thượng Thời vừa vặn, cân đối xinh đẹp, lại ít nếp nhăn.

Trong lúc y thất thần, Thượng Thời hơi cúi người, đôi môi mỏng nhạt màu ngậm lấy điếu thuốc, đầu còn lại chạm vào ngón tay đang kẹp điếu thuốc của y, nơi có ánh lửa màu cam nhạt.

Phương Trường Viên ngửi thấy mùi nước giặt quần áo nhàn nhạt trên người Thượng Thời, rất thanh nhã.

Chỉ là bản thân Phương Trường Viên lại không thanh nhã được đến vậy, ánh mắt y dừng lại trên chiếc cổ trắng nõn của Thượng Thời, mơ hồ có thể thấy những mạch máu xanh lơ, phía dưới yết hầu có một nốt ruồi màu rất nhạt, một vẻ quyến rũ khó tả... Vẫn là mang theo một chút vẻ quyến rũ của một người đàn ông lớn tuổi.

Phương Trường Viên nghĩ vậy, không hiểu sao y vừa cảm thấy kí©h thí©ɧ, lại có chút bồn chồn bực bội.

Thượng Thời không hề để ý đến cái cúi người lấy lệ kia, vừa thấy tư thế của Phương Trường Viên, anh liền biết ngay, cả người gần như chôn vào lòng ngực y.

Có điều, cả hai đều không hề chạm vào nhau, thứ duy nhất tiếp xúc có lẽ là điếu thuốc giữa hai người.

Đương nhiên có cách châm thuốc tốt hơn, trên bàn trà có sẵn bật lửa kia kìa, nhưng Thượng Thời cố tình không muốn làm vậy.

Anh nhìn ra được đám người này đang ấp ủ trò lớn. Từ xưa đến nay Thượng Thời vẫn luôn là người có thù tất báo, mà đối với đám nhóc ranh này, anh thật sự không thèm để vào mắt.

Phương Trường Viên đã gặp qua rất nhiều người hút thuốc. Bản thân y cũng đã tiếp xúc với thuốc lá từ nhỏ. Nhưng ở những người hút thuốc đó, bao gồm cả y, chỉ thấy sự hư hỏng và suy đồi.

Còn Thượng Thời, đôi môi mỏng ngậm điếu thuốc, ánh lửa lập lòe, lại toát ra một vẻ đẹp tàn lụi quyến rũ, đẹp đến mức y muốn gỡ cặp kính vướng víu trên sống mũi anh ra.

"Rượu ngon đấy, nếm thử đi.” Phương Trường Viên ngồi sát bên Thượng Thời, sợ anh không muốn uống, liền cố tình chọc đúng chỗ đau của anh. Người ta một khi có nỗi khổ tâm, liền muốn mượn rượu giải sầu.

12

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.