TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 48
Chương 48: Trọng Sinh: Tôi Là Nữ Vương Công Nghệ (48)

Không kết hôn, không chia tay, không nɠɵạı ŧìиɧ...

Ngay tức khắc cô đã hiểu được tinh túy: “Ý là không yêu đương thì chẳng đủ tư cách lên hot search?”

Thằng đệ: “???”

Chị nói cái kiểu đầy tự tin vậy sao!

Nói như thể chị mà yêu đương là auto lên hot search ấy!

Nó hoàn toàn kiệt sức, chẳng muốn nói gì thêm nữa.

Sở Hà thì sau một loạt kế hoạch bị dập tắt, giờ chỉ biết thở dài thật sâu: “Haiz, không ngờ muốn kiếm tiền thật ra vẫn phải dựa vào sở trường cũ của tôi, này nhóc, hay tụi mình đi làm nghiên cứu khoa học đi!”

Thằng đệ tóc vàng chợt thấy đại tỷ bớt ngầu hẳn.

Thật sự luôn đó.

Tuy chị rất ngầu, rất mạnh, học giỏi lại biết đánh nhau, nhưng mà nhưng mà...

Chắc tất cả chỉ số thông minh đều cộng hết vào mấy môn học mất rồi.

Chứ thường thức đời sống... đúng là không có chút nào.

Làm nghiên cứu có ra tiền không?

Nhiều chứ, làm tốt thì bao nhiêu nhà nước cũng tài trợ! Còn bán cả nồi niêu xoong chảo để rót vốn nữa kìa!

Nhưng vấn đề là, ai mà mới mở miệng “làm nghiên cứu” là được duyệt kinh phí ngay hả trời?

Dù là học dốt như nó cũng biết, làm gì chẳng phải có quy trình, mà trước quy trình phải có thân phận đã chứ?

Mình là học sinh mới tốt nghiệp cấp ba, trong trí nhớ lờ mờ còn nhớ có học vẽ sơ đồ mạch điện gì đó...

Làm nghiên cứu kiểu gì?

Cho cam phát điện à?

...

Nhưng Sở Phát Đạt thì chưa bao giờ nghi ngờ năng lực của bản thân.

Cô đập bàn cái “bốp”, hất cằm lên oai phong: “Được rồi, đặt vé đi, chiều lên Đế Đô!”

Xong xuôi lại vào group [Nhà Phát Đạt] gửi tin: “Các cậu chắc chắn không đi Đế Đô thật à? Tôi vừa có một khoản thu lớn, đủ sống suốt 4 năm đại học, còn có thể mời mọi người đi du lịch chơi bời.”

Lúc này, Vương Gia Huy đang lén lút thảo luận việc đi làm thêm trong nhóm nhỏ, còn nói với gia đình rằng muốn trải nghiệm cuộc sống, đã năn nỉ mẹ mình xin giúp tăng lương cho kỳ làm hè...

Cậu ta: “...”

Không còn gì để nói, chỉ thấy vừa mừng vừa cay.

Mừng là: học thần nhà mình nay có tiền rồi!

Cay là: mình vừa từ tự rèn luyện bản thân nói đến phát triển quốc gia, mục tiêu là để mẹ và cậu ruột hỗ trợ xin việc hè lương cao hơn...

Cậu đặt đũa xuống, nhìn vẻ mặt mãn nguyện của bố mẹ, bèn nuốt từng lời khí thế vừa phát ra: “Mẹ à.”

“Con nghĩ lại rồi, thật ra con cũng không cần nhất thiết phải đi làm thêm đâu, dù gì thì thi đại học xong cũng mệt rồi, ba năm nay cũng chưa có dịp nghỉ ngơi.”

“Hay là chiều nay mình đi dạo phố, mua cho con cái điện thoại mới đi.”

Mẹ Vương cũng đặt đũa xuống, nét mặt dịu dàng đầy yêu thương: “Ban đầu mẹ cũng định mua cho con mà. Nhưng nãy nghe con nói nào là tôi luyện tâm trí, nâng cao bản thân, thăng hoa tinh thần... mẹ lại nghĩ không thể cho con nhiều tiền quá.”

“Con trai à, mẹ thật sự rất tự hào, con lớn rồi, biết tự lo cho mình rồi.”

Cậu nhóc đeo kính: “...”

Muốn khóc cũng không dám khóc...

Còn mẹ thì cảm động đến không chịu nổi: “Con xem con kìa, đã biết đi làm rồi, hay là cứ thử đi làm đi nhỉ?”

Vương Gia Huy: “...”

Tuyệt vọng toàn tập.

Mãi đến lúc ba cậu ho khan một tiếng, cuối cùng mới lên tiếng cứu viện: “Cũng không cần phải thế đâu, nhà mình cũng chưa đến mức ấy. Hơn nữa, thằng bé còn nhỏ...”

Mẹ Vương bất ngờ ho khan theo.

“Thì đúng là nhỏ mà, mới 18 thôi. Mẹ 18 tuổi còn từng nhận thư tình ở nhà máy cơ mà...”

Ba cậu vội đổi giọng: “Con trai, ba ủng hộ con! Vậy thế này, con đi làm thêm kiếm được bao nhiêu, ba sẽ bù thêm cho đủ mua điện thoại mới.”

“Còn cái máy tính con muốn, thì phải xem điểm thi thế nào đã.”

Vương Gia Huy: /(ㄒoㄒ)/~~

Sao tình tiết thực tế nó không giống cái kế hoạch đã bàn với mấy đứa trong group vậy?

Cậu uể oải bĩu môi, ngước nhìn ba mình, lòng thầm nhủ: Ba giấu kỹ vậy mà vô ích, ông nội lúc say rượu kể cho cả dòng họ nghe rồi.

Chẳng phải là ngày xưa ba thích cô nọ, viết thư tình gửi nhầm nhà máy, rồi gặp mẹ một cái là yêu luôn sao?

Tên người còn chưa kịp sửa nữa cơ...

Chậc.

Đúng là bi kịch nhân gian.

Lớn lên trong một gia đình cảm xúc lệch pha, cậu cảm thấy bản thân thật nhỏ bé đáng thương.

Dù có nâng điểm lên cũng thế thôi.

Đến giờ, ngay cả cái điện thoại cũng phải tự đi làm kiếm tiền mà mua.

Đeo kính ngồi đó, lòng ngổn ngang.

...

Còn Cao Điềm Điềm thì gửi tin nhắn trong group: “Tiểu Hà, cậu có tiền rồi thì nhớ ăn uống đầy đủ vào nhé, sức khỏe vẫn là quan trọng nhất. Tớ thì không đi Đế Đô đâu, muốn giảm cân trước đã.”

“Nhưng cậu có béo đâu.”

Sở Hà khó hiểu.

“Với cái cân nặng của cậu, tôi kéo cái dây thắt lưng là nhấc bổng luôn, giảm cái gì mà giảm!”

Cao Điềm Điềm: “...”

Cái filter bạn thân này đúng là... hơi mạnh tay.

Cô cũng thản nhiên đáp: “Cậu nói vậy tớ vui lắm, nhưng tớ muốn mặc mấy cái váy kiểu ôm eo, chân dài, nhìn có khí chất cơ. Thế nên phải cố gắng!”

“Tớ nghĩ nếu gầy hơn chút, tớ sẽ tự tin hơn.”

Lời của Cao Điềm Điềm nghe mềm mại dịu dàng, nhưng chuyện giảm cân thì đâu phải lần đầu cô nhắc đến.

Chỉ là trước kỳ thi đại học, để đảm bảo vạn vô nhất thất, cô mới không dám thay đổi thói quen sinh hoạt thường ngày.

Giờ thì được nghỉ rồi, dĩ nhiên là không thể nhịn nữa.

“Ồ, được mà.”

Sở Hà thể hiện sự ủng hộ.

Cô đối với chuyện béo gầy cũng không có nhiều khái niệm, thời đại Liên bang Tinh hải, béo gầy vốn chẳng còn là vấn đề gì nghiêm trọng, thành ra cô lại thấy mấy chấp niệm nhỏ nhắn kiểu con gái này đáng yêu đến lạ.

Huống chi...

Sự tự tin, một phần đến từ lòng dũng cảm bên trong, một phần khác lại đến từ sự công nhận của xã hội.

Có người nội tâm mạnh mẽ, tự sinh ra được niềm tin, kiểu người này thường là chiến sĩ trong cuộc sống.

Còn có người, như Điềm Điềm, tính tình mềm mỏng, sức hấp dẫn và sự tự tin chưa đủ, thì rất cần sự công nhận từ bên ngoài.

Ngàn người ngàn vẻ, tính cách khác nhau, không nên cưỡng cầu điều gì.

Hơn nữa, gầy một chút cũng chẳng sao, miễn không ảnh hưởng đến sức khỏe là được.

Nhưng là bạn thân, nay Sở Hà đã cảm nhận được cuộc sống tươi đẹp, sao có thể để chị em chiến đấu một mình?

Cô suy nghĩ rồi nói: “Vậy tối nay cậu dành thời gian chút đi, tôi biết một bài tập giảm cân, mỗi ngày tập một lần, ít nhất giảm hai ký mà không hại sức khỏe, làm cũng nhẹ nhàng lắm.”

4

0

2 tuần trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.