0 chữ
Chương 49
Chương 49: Trọng Sinh: Tôi Là Nữ Vương Công Nghệ (49)
Cao Điềm Điềm: “...”
Wow.
Ai mà không muốn cơ chứ?
Không cần nhịn ăn, không cần vận động mệt mỏi, không cần low carb, không kiêng thịt cá, sô cô la, trà sữa, lẩu cay... càng không phải đυ.ng đến thuốc men hay dao kéo.
Giảm hai ký một ngày, có chuyện ngon ăn vậy sao?
Mà nghe giọng Tiểu Hà, rõ ràng là việc nhẹ tênh...
Quá hấp dẫn luôn!
Cô nàng bắn liền 5 sticker biểu cảm liền, cam đoan tối sẽ ngoan ngoãn chờ chỉ dạy.
Sở Hà thì bắt đầu suy tính, Điềm Điềm vui vậy, lúc ngồi tàu cao tốc rảnh rỗi có thể sửa lại động tác cho nhẹ nhàng hơn chút.
Dù sao ban đầu cũng chẳng nặng nề gì...
Còn về việc dùng động tác nào, hoàn toàn chẳng cần đắn đo...
Bài khởi động trước huấn luyện ở hành tinh hoang mà quân đội sửa đổi mỗi năm, môn bắt buộc từ cấp tiểu học, tính theo thể chất của người Sơn Hải Tinh hiện tại thì đem ra giảm cân chắc cũng ổn thôi.
Dù gì cũng chỉ là làm nóng người cho dẻo dai hơn chút thôi mà.
Bên cạnh, thằng đệ tóc vàng vừa kiểm tra lại CMND, vừa nhìn đại tỷ bằng ánh mắt sùng bái: Quá dữ! Chuyện gì cũng biết hết!
Không lẽ mấy giáo viên lớp chọn mở lớp phụ đạo riêng cho họ à?
...
Tàu cao tốc từ Thiên Thủy đi thẳng đến Đế Đô mất khoảng 4 tiếng, cũng không quá lâu, hơn nữa còn có rất nhiều chuyến.
Hiện chưa vào mùa cao điểm, thằng đệ cầm CMND và tiền đại tỷ chuyển, thao tác như hổ nhập sóng, nhanh chóng đặt được vé.
Thời gian tính cực chuẩn, còn đúng một tiếng nữa là lên tàu.
Còn từ chỗ họ đến nhà ga thì khoảng 40 phút đi xe.
Hoàn hảo.
Sở Hà không cần xếp đồ gì nhiều, vác cái ba lô là xong toàn bộ hành lý mang theo.
Còn thằng nhóc tóc vàng thì vẫn còn bố mẹ ở nhà, mà người nhà lại tưởng nó vẫn đang “cày game” trong net!
Nó giờ đã quyết tâm theo đại tỷ hoàn lương, rời xa net và game, nghĩ tới nghĩ lui, chi bằng cứ bảo là đi chơi trước đã!
Cầm điện thoại lên, gọi một cuộc cực kỳ điêu luyện, sau đó hí hửng thông báo: “Chị ơi, bên em cũng xong rồi, em nói với ba mẹ là đi Đế Đô chơi vài hôm!”
Sở Hà gật đầu, cảm thấy lý do này quá hợp tình hợp lý.
Thằng nhóc này trước khi đi mà còn nhớ báo với ba mẹ một tiếng, ừm, con trai Sơn Hải Tinh đúng là biết quan tâm ghê!
Còn cô ấy hả? Năm đó làm nổ sập cả hệ thống phòng thủ điện từ của trại huấn luyện, rồi lén bỏ đi làm thợ săn lang thang ở hành tinh hoang, đến một câu báo trước cũng không có!
Không trách được Trường Canh sau này giận đến vậy!
Vì cô không đủ chu đáo, không đủ quan tâm mà.
Nói chung, hai người đến ga đúng giờ đẹp như phim và bước lên tàu cao tốc.
...
Ổn định chỗ ngồi, Sở Hà nhìn lên màn hình điện tử nối toa: [Tốc độ: 305km/h.]
“Xe này chạy chậm quá.”
Cô không nhịn được lầm bầm.
Thằng đệ: “...”
Nó quay đầu lại, ánh mắt khó tin nhìn đại tỷ dám nói ra câu đó: “Chị ơi, mới khởi động thôi đó! Không chậm đâu! Tốc độ tối đa cũng chỉ ba, bốn trăm à!”
Sở Hà nghẹn họng.
Hồi cô chơi bóng chân không trên không trung, tốc độ cũng nhanh hơn đống này nhiều...
Haiz, Sơn Hải Tinh đúng là lạc hậu thiệt.
Cô nhắm mắt tựa vào ghế, tự động rơi vào trạng thái "không muốn sống".
Lờ mờ, cô như mơ thấy một giấc mơ...
Giữa ngân hà mênh mông, Trường Canh không còn dáng vẻ bao dung như trước, ánh mắt mang chút dữ tợn, gằn giọng nhìn cô: “Đồ ngốc!”
“Mở rộng từ trường của em ra!”
Sở Hà giật mình tỉnh dậy.
Má ơi.
Cô là kiểu người chẳng sợ trời sợ đất, nữ tướng dám solo cả Nữ hoàng Tộc trùng, mà chỉ sợ mỗi Trường Canh nổi giận.
Nhưng mà... mở rộng từ trường?
Mở kiểu gì?
Tinh thần lực cấp 3S, dù là Liên bang Tinh hải cũng chỉ có mỗi cô, nhưng khi dàn toàn lực bao phủ, diện tích tối đa cũng chỉ khoảng đường kính 200 mét.
Mở nữa thì được gì?
Trừ phi, đó là một dạng mở rộng khác...
Sở Hà chìm vào suy nghĩ.
Tinh thần lực vốn là khái niệm mới nổi trong 300 năm trở lại đây.
Pha trộn đủ loại yếu tố, vị trí lý luận vẫn còn mông lung.
Viện nghiên cứu mỗi năm đều chiêu sinh để làm thí nghiệm, đến khi cô chết vẫn chưa định nghĩa đầy đủ được.
Nhưng trong quá trình sử dụng hàng ngày, Sở Hà tự đúc kết ra một công dụng của nó, suy nghĩ đến đâu, làm được đến đó.
Miễn cấp bậc đủ cao, muốn làm gì cũng có thể thực hiện.
Mà đặc tính của tinh thần lực, cũng bao hàm luôn cả yếu tố của từ trường.
Từ trường, ở Liên bang Tinh hải, khi kết hợp với lực trường cá nhân độc đáo, cùng với sự phát triển của thời đại, dần có tên riêng là: Tinh thần lực.
Thế nhưng Trường Canh lại không gọi là tinh thần lực, mà nói là từ trường...
Từ trường, cũng giống như “khí chất cá nhân”, phần lớn đến từ sự công nhận của cộng đồng xã hội và hiểu biết chung của mọi người xung quanh.
Càng được công nhận, thì từ trường càng dễ lan rộng, ảnh hưởng cũng ngày càng lớn.
Nói ra thì cũng giống như nguyên lý hoạt động trong showbiz hiện giờ, nhưng nếu bàn đến bản chất thì lại khác nhau hoàn toàn.
Nhưng, giấc mơ này lại nhấn mạnh từ trường...
Sở Hà bắt đầu suy đoán, không lẽ, cô thật sự phải trở thành một người nổi tiếng ai ai cũng biết?
Cô bỗng thấy hoảng, ngồi thẳng dậy, lấy điện thoại ra, không ai dạy cũng biết cách, lên bác Google đăng một câu hỏi.
Cuối cùng rút ra kết luận, ngày nay, người có độ nhận diện và ảnh hưởng lớn nhất, không phải minh tinh.
Mà là những người dẫn đầu trong mọi lĩnh vực.
Từ sĩ, nông, công, thương ba trăm sáu mươi nghề, chỉ cần là người xuất sắc trong ngành, đều có thể nhờ vào sự công nhận của công chúng mà mở rộng từ trường, tăng cường ảnh hưởng.
Sở Hà vẫn rất tỉnh táo.
Cô biết rõ bản thân, lĩnh vực chính trị thì thôi miễn bàn. Nhỡ đâu lại lỡ tay đập nát sọ ông quan nào, mà bên cạnh lại chẳng có Trường Canh chống lưng...
Thôi thì, vẫn giữ nguyên như cũ, ngoan ngoãn làm nghiên cứu cho rồi.
Nghĩ đến đây, giống như một tảng đá lớn trong lòng được gỡ xuống, cô không còn bận tâm vì sao mình lại mơ thấy giấc mộng này, mà quay đầu ngủ tiếp.
Phải nói rằng, sinh vật đơn bào dù có tinh thần lực cấp 3S, thì cũng thật là... dễ vui ghê.
...
Tại thành phố Thiên Thủy, tổng giám đốc của tập đoàn bất động sản Lục Hằng, ông Chu Thiên Hằng, hối hả quay về biệt thự của mình.
Ký xong hợp đồng là chạy về ngay, cái tuổi này rồi còn phải đi đi về về mệt bở hơi tai!
Wow.
Ai mà không muốn cơ chứ?
Không cần nhịn ăn, không cần vận động mệt mỏi, không cần low carb, không kiêng thịt cá, sô cô la, trà sữa, lẩu cay... càng không phải đυ.ng đến thuốc men hay dao kéo.
Giảm hai ký một ngày, có chuyện ngon ăn vậy sao?
Mà nghe giọng Tiểu Hà, rõ ràng là việc nhẹ tênh...
Quá hấp dẫn luôn!
Cô nàng bắn liền 5 sticker biểu cảm liền, cam đoan tối sẽ ngoan ngoãn chờ chỉ dạy.
Sở Hà thì bắt đầu suy tính, Điềm Điềm vui vậy, lúc ngồi tàu cao tốc rảnh rỗi có thể sửa lại động tác cho nhẹ nhàng hơn chút.
Dù sao ban đầu cũng chẳng nặng nề gì...
Còn về việc dùng động tác nào, hoàn toàn chẳng cần đắn đo...
Bài khởi động trước huấn luyện ở hành tinh hoang mà quân đội sửa đổi mỗi năm, môn bắt buộc từ cấp tiểu học, tính theo thể chất của người Sơn Hải Tinh hiện tại thì đem ra giảm cân chắc cũng ổn thôi.
Bên cạnh, thằng đệ tóc vàng vừa kiểm tra lại CMND, vừa nhìn đại tỷ bằng ánh mắt sùng bái: Quá dữ! Chuyện gì cũng biết hết!
Không lẽ mấy giáo viên lớp chọn mở lớp phụ đạo riêng cho họ à?
...
Tàu cao tốc từ Thiên Thủy đi thẳng đến Đế Đô mất khoảng 4 tiếng, cũng không quá lâu, hơn nữa còn có rất nhiều chuyến.
Hiện chưa vào mùa cao điểm, thằng đệ cầm CMND và tiền đại tỷ chuyển, thao tác như hổ nhập sóng, nhanh chóng đặt được vé.
Thời gian tính cực chuẩn, còn đúng một tiếng nữa là lên tàu.
Còn từ chỗ họ đến nhà ga thì khoảng 40 phút đi xe.
Hoàn hảo.
Sở Hà không cần xếp đồ gì nhiều, vác cái ba lô là xong toàn bộ hành lý mang theo.
Còn thằng nhóc tóc vàng thì vẫn còn bố mẹ ở nhà, mà người nhà lại tưởng nó vẫn đang “cày game” trong net!
Cầm điện thoại lên, gọi một cuộc cực kỳ điêu luyện, sau đó hí hửng thông báo: “Chị ơi, bên em cũng xong rồi, em nói với ba mẹ là đi Đế Đô chơi vài hôm!”
Sở Hà gật đầu, cảm thấy lý do này quá hợp tình hợp lý.
Thằng nhóc này trước khi đi mà còn nhớ báo với ba mẹ một tiếng, ừm, con trai Sơn Hải Tinh đúng là biết quan tâm ghê!
Còn cô ấy hả? Năm đó làm nổ sập cả hệ thống phòng thủ điện từ của trại huấn luyện, rồi lén bỏ đi làm thợ săn lang thang ở hành tinh hoang, đến một câu báo trước cũng không có!
Không trách được Trường Canh sau này giận đến vậy!
Vì cô không đủ chu đáo, không đủ quan tâm mà.
Nói chung, hai người đến ga đúng giờ đẹp như phim và bước lên tàu cao tốc.
Ổn định chỗ ngồi, Sở Hà nhìn lên màn hình điện tử nối toa: [Tốc độ: 305km/h.]
“Xe này chạy chậm quá.”
Cô không nhịn được lầm bầm.
Thằng đệ: “...”
Nó quay đầu lại, ánh mắt khó tin nhìn đại tỷ dám nói ra câu đó: “Chị ơi, mới khởi động thôi đó! Không chậm đâu! Tốc độ tối đa cũng chỉ ba, bốn trăm à!”
Sở Hà nghẹn họng.
Hồi cô chơi bóng chân không trên không trung, tốc độ cũng nhanh hơn đống này nhiều...
Haiz, Sơn Hải Tinh đúng là lạc hậu thiệt.
Cô nhắm mắt tựa vào ghế, tự động rơi vào trạng thái "không muốn sống".
Lờ mờ, cô như mơ thấy một giấc mơ...
Giữa ngân hà mênh mông, Trường Canh không còn dáng vẻ bao dung như trước, ánh mắt mang chút dữ tợn, gằn giọng nhìn cô: “Đồ ngốc!”
“Mở rộng từ trường của em ra!”
Sở Hà giật mình tỉnh dậy.
Má ơi.
Cô là kiểu người chẳng sợ trời sợ đất, nữ tướng dám solo cả Nữ hoàng Tộc trùng, mà chỉ sợ mỗi Trường Canh nổi giận.
Nhưng mà... mở rộng từ trường?
Mở kiểu gì?
Tinh thần lực cấp 3S, dù là Liên bang Tinh hải cũng chỉ có mỗi cô, nhưng khi dàn toàn lực bao phủ, diện tích tối đa cũng chỉ khoảng đường kính 200 mét.
Mở nữa thì được gì?
Trừ phi, đó là một dạng mở rộng khác...
Sở Hà chìm vào suy nghĩ.
Tinh thần lực vốn là khái niệm mới nổi trong 300 năm trở lại đây.
Pha trộn đủ loại yếu tố, vị trí lý luận vẫn còn mông lung.
Viện nghiên cứu mỗi năm đều chiêu sinh để làm thí nghiệm, đến khi cô chết vẫn chưa định nghĩa đầy đủ được.
Nhưng trong quá trình sử dụng hàng ngày, Sở Hà tự đúc kết ra một công dụng của nó, suy nghĩ đến đâu, làm được đến đó.
Miễn cấp bậc đủ cao, muốn làm gì cũng có thể thực hiện.
Mà đặc tính của tinh thần lực, cũng bao hàm luôn cả yếu tố của từ trường.
Từ trường, ở Liên bang Tinh hải, khi kết hợp với lực trường cá nhân độc đáo, cùng với sự phát triển của thời đại, dần có tên riêng là: Tinh thần lực.
Thế nhưng Trường Canh lại không gọi là tinh thần lực, mà nói là từ trường...
Từ trường, cũng giống như “khí chất cá nhân”, phần lớn đến từ sự công nhận của cộng đồng xã hội và hiểu biết chung của mọi người xung quanh.
Càng được công nhận, thì từ trường càng dễ lan rộng, ảnh hưởng cũng ngày càng lớn.
Nói ra thì cũng giống như nguyên lý hoạt động trong showbiz hiện giờ, nhưng nếu bàn đến bản chất thì lại khác nhau hoàn toàn.
Nhưng, giấc mơ này lại nhấn mạnh từ trường...
Sở Hà bắt đầu suy đoán, không lẽ, cô thật sự phải trở thành một người nổi tiếng ai ai cũng biết?
Cô bỗng thấy hoảng, ngồi thẳng dậy, lấy điện thoại ra, không ai dạy cũng biết cách, lên bác Google đăng một câu hỏi.
Cuối cùng rút ra kết luận, ngày nay, người có độ nhận diện và ảnh hưởng lớn nhất, không phải minh tinh.
Mà là những người dẫn đầu trong mọi lĩnh vực.
Từ sĩ, nông, công, thương ba trăm sáu mươi nghề, chỉ cần là người xuất sắc trong ngành, đều có thể nhờ vào sự công nhận của công chúng mà mở rộng từ trường, tăng cường ảnh hưởng.
Sở Hà vẫn rất tỉnh táo.
Cô biết rõ bản thân, lĩnh vực chính trị thì thôi miễn bàn. Nhỡ đâu lại lỡ tay đập nát sọ ông quan nào, mà bên cạnh lại chẳng có Trường Canh chống lưng...
Thôi thì, vẫn giữ nguyên như cũ, ngoan ngoãn làm nghiên cứu cho rồi.
Nghĩ đến đây, giống như một tảng đá lớn trong lòng được gỡ xuống, cô không còn bận tâm vì sao mình lại mơ thấy giấc mộng này, mà quay đầu ngủ tiếp.
Phải nói rằng, sinh vật đơn bào dù có tinh thần lực cấp 3S, thì cũng thật là... dễ vui ghê.
...
Tại thành phố Thiên Thủy, tổng giám đốc của tập đoàn bất động sản Lục Hằng, ông Chu Thiên Hằng, hối hả quay về biệt thự của mình.
Ký xong hợp đồng là chạy về ngay, cái tuổi này rồi còn phải đi đi về về mệt bở hơi tai!
2
0
2 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
