0 chữ
Chương 30
Chương 30: Trọng Sinh: Tôi Là Nữ Vương Công Nghệ (30)
Mà Chu Bạch, thân là cậu ấm thật thụ, đương nhiên cũng cảnh giác, đã thấy được bằng chứng thì làm gì có chuyện để yên cho qua.
Nhưng mà anh ấy vẫn còn trẻ, thiếu kinh nghiệm, cộng thêm sau đó Sở Hà lại tiếp tục cung cấp thêm tài liệu, hai tên lừa đảo thì cứ nói lắm mà không làm, kế hoạch to nhỏ vẽ cả đống mà chẳng thấy hành động gì cụ thể...
Lâu dần, Chu Bạch cũng dần thả lỏng cảnh giác.
Thậm chí anh ta còn âm thầm lên một kịch bản cực hoành tráng trong đầu!
Anh quyết định, chờ khi hoàn toàn “thu phục” được thành viên nội gián trong nhóm của bọn họ, người không đồng quan điểm, luôn ngầm báo tin cho mình (tức Sở Hà), thì sẽ gọi công an bắt hết một mẻ!
Dù sao thì, ai mà chẳng có một giấc mơ làm siêu nhân bảo vệ công lý (gạch bỏ) chứ!
Mà Sở Hà thì nhận được lời hứa 2 triệu từ đối phương, giờ đây cũng tràn đầy tự tin.
Thấy Chu Bạch chưa hành động, trong lòng cô càng thêm hài lòng ...
Không hổ là người có tiền, đúng là có khí chất!
Nói sẽ để người lại cho cô xử lý, là y như rằng không ra tay thật!
Quá rộng lượng!
Sở Hà âm thầm tự kiểm điểm, điểm này thì cô đúng là kém xa người ta.
Cô mà là “tướng quân Sở” với cái tính nóng như chó của mình, nếu biết ai có suy nghĩ như vậy với mình, khỏi cần bằng chứng gì cả, đã sớm lái phi thuyền bay thẳng vào nhà người ta rồi!
Còn hậu quả gì đó...
Đó không phải là chuyện của Trường Canh sao?
Tóm lại, cô ngồi quen thuộc vào ghế trước máy tính, bên cạnh vẫn là thằng nhóc quen mặt.
Ngồi cạnh nhau mấy ngày rồi, thằng nhóc cuối cùng cũng lấy hết dũng khí hỏi: “Chị ơi, sắp thi đại học đến nơi rồi mà sao chị còn đến net vậy?”
Bản thân nó là học sinh dốt nên sau khi được nghỉ ôn thi thì tới net chơi game.
Nhưng người ngồi bên cạnh nó đây là học bá chính hiệu đó!
Mấy hôm nay đêm nào cũng thấy chị ấy ngồi đây, nếu không phải do nó đã bỏ thêm 50 tệ nhờ anh net giữ chỗ thì hai người cũng chẳng thường xuyên ngồi cạnh nhau thế này...
Sở Hà thì hoàn toàn không biết gì về vụ đó, cũng chẳng hiểu là trong lòng học sinh dốt bên cạnh còn có chút hy vọng được “ăn ké hào quang”.
Lúc này, cô đang nghĩ đến việc kiếm tiền kiểu này đúng là không quang minh chính đại cho lắm, bèn kiếm một cái cớ: “Chị thì không phải là...”
Cô cố gắng nhăn mặt tạo vẻ lo lắng: “Chị bị stress đó! Môn ngữ văn toàn bị trừ điểm, mấy bài thi thử gần đây làm không tốt lắm, nên đến đây xả stress!”
Thằng nhóc bên cạnh lập tức hít vào một hơi lạnh!
Nó quay đầu nhìn lại Sở Hà, trong mắt ngập tràn chấn động...
Câu kia nói sao ấy nhỉ?
Học bá thi được 150 điểm, là vì đề chỉ có 150 điểm thôi!
Đừng nhìn chị học thần này miệng nói văn bị trừ điểm, người ta thi ba môn được tận 741 điểm, gây chấn động cả thành phố đó!
Gì mà thi không tốt?
Gì mà stress?
Còn cần phải xả stress nữa á?
Trời ơi, thiên tài thời nay đúng là quá nghiêm khắc với bản thân.
Còn Sở Hà thì lại lướt lại một lượt những thông tin mình đã thu thập, ghi nhớ tường tận hành tung của đối phương, rồi thở dài...
“Không có điện thoại thật là phiền!”
Với lại, cái số tiền 2 triệu này đúng là không dễ kiếm.
Sở Hà thầm tính toán, đợi khi tiền về tay rồi, việc đầu tiên là phải đi ăn một bữa thật ngon!
Nhớ phải gọi đám chị em học dốt của mình nữa!
Cùng nhau bàn đại sự, ví dụ như, làm sao để nhân 2 triệu này lên thành một mớ tiền lớn hơn!
Cô Sở phát tài đã nói là không quên chị em, thì nhất định là sẽ không quên!
Tương lai tươi sáng đến mức khiến Sở Hà... một lần nữa lặng lẽ mắng hai con “phế vật”...
Không có tiền đồ.
Bảo sao không phát nổi.
Làm vụ bắt cóc mà cũng kéo dài lê thê như vậy.
Ngay lúc này, thằng nhóc bên cạnh lại ghé sát lại hỏi:
“Chị ơi, chị cứ ở đây lên mạng thật sự ổn chứ? Em nghe nói phụ huynh đến đón học sinh đang đứng đầy cổng trường rồi đó.”
Sở Hà lập tức bừng tỉnh...
Đúng rồi!
Việc lớn trước mắt đâu chỉ có kiếm tiền, còn phải giải quyết cho rõ ràng chuyện trong nhà nữa.
Cô quay sang nhìn thằng nhóc bên cạnh bằng ánh mắt đầy tán thưởng: “Em được đấy! Thi xong rồi có việc gì làm chưa? Muốn đi theo chị không?”
Thằng nhóc: ...
Nó nhìn gương mặt trắng trẻo vẫn sáng lên dù ở trong góc net tối om, ánh mắt rạng rỡ của Sở Hà, rồi bất giác đỏ mặt.
Sau đó, giọng cũng nhỏ đi, mang theo chút ngượng ngùng: “Chị ơi...”
“Đi theo... là theo kiểu gì vậy...”
Mấy lời của cậu em trai tương lai nói cứ dính nhớp dính nháp, khiến ánh mắt của Sở Hà nhìn cậu ta bỗng trở nên sâu xa.
Thế nhưng, sau khi cô dùng ánh mắt soi mói đánh giá cậu trai trẻ từ trên xuống dưới một lượt, lại nhếch miệng “chậc” một tiếng đầy ghét bỏ...
“Nhìn cái bộ xương bốn lạng, mặt thì gầy nhọn như quả táo thế kia, còn mơ mộng theo chị?”
“Chạy việc vặt còn...”
Chưa dứt lời thì phía sau lưng có thằng con trai không biết làm sao đột nhiên rút tai nghe ra, tiếng thoại phim cũ trong màn hình phát ra rõ mồn một...
“Nghĩ thôi cũng không được, nghĩ thôi cũng có tội!”
Nữ diễn viên xinh đẹp vừa bướng bỉnh vừa ngang ngược, câu thoại được bật loa ngoài một cách đầy khí thế khiến xung quanh lập tức rơi vào im lặng!
Cậu con trai kia vội vàng cắm tai nghe lại, lúng túng không để đâu cho hết.
Sự chen ngang bất ngờ này khiến câu nói sắp thốt ra khỏi miệng của Sở Hà bị nghẹn lại.
Còn cậu trai nhỏ đang bị cô nhìn đánh giá kia thì vì quá tự ti mà mắt đỏ hoe, người rụt lại như muốn co vào vỏ.
“Chị... chị nói đúng... nghĩ cũng không được hu hu hu...”
Sở Hà: ... khụ.
...
Xử lý xong chuyện ở net, Sở Hà sợ nấn ná thêm tí nữa thầy chủ nhiệm không tìm thấy cô sẽ gọi điện về nhà thì phiền, nên lập tức phi như bay về lại trường.
Về vừa đúng lúc, đa phần học sinh ở ký túc đều là dân huyện, không kịp về nhà thì ở lại trường luôn.
Thầy chủ nhiệm lão Trần đang tập hợp cả lớp để làm động viên cuối cùng.
“Sở Hà, em chạy đi đâu thế? Thầy tìm mãi không thấy em đâu cả!”
Rồi lại không nhịn được thở dài: “Thầy nói rồi, thầy còn cái điện thoại cũ, em lấy dùng tạm đi...”
Sở Hà nghĩ bụng, Sở Hà đời trước không dám nhận chắc là vì tự trọng quá cao.
Còn cô không lấy, là vì sợ lỡ tay tháo tung nó ra mà không có tiền thay linh kiện...
Nhưng mà anh ấy vẫn còn trẻ, thiếu kinh nghiệm, cộng thêm sau đó Sở Hà lại tiếp tục cung cấp thêm tài liệu, hai tên lừa đảo thì cứ nói lắm mà không làm, kế hoạch to nhỏ vẽ cả đống mà chẳng thấy hành động gì cụ thể...
Lâu dần, Chu Bạch cũng dần thả lỏng cảnh giác.
Thậm chí anh ta còn âm thầm lên một kịch bản cực hoành tráng trong đầu!
Anh quyết định, chờ khi hoàn toàn “thu phục” được thành viên nội gián trong nhóm của bọn họ, người không đồng quan điểm, luôn ngầm báo tin cho mình (tức Sở Hà), thì sẽ gọi công an bắt hết một mẻ!
Dù sao thì, ai mà chẳng có một giấc mơ làm siêu nhân bảo vệ công lý (gạch bỏ) chứ!
Mà Sở Hà thì nhận được lời hứa 2 triệu từ đối phương, giờ đây cũng tràn đầy tự tin.
Không hổ là người có tiền, đúng là có khí chất!
Nói sẽ để người lại cho cô xử lý, là y như rằng không ra tay thật!
Quá rộng lượng!
Sở Hà âm thầm tự kiểm điểm, điểm này thì cô đúng là kém xa người ta.
Cô mà là “tướng quân Sở” với cái tính nóng như chó của mình, nếu biết ai có suy nghĩ như vậy với mình, khỏi cần bằng chứng gì cả, đã sớm lái phi thuyền bay thẳng vào nhà người ta rồi!
Còn hậu quả gì đó...
Đó không phải là chuyện của Trường Canh sao?
Tóm lại, cô ngồi quen thuộc vào ghế trước máy tính, bên cạnh vẫn là thằng nhóc quen mặt.
Ngồi cạnh nhau mấy ngày rồi, thằng nhóc cuối cùng cũng lấy hết dũng khí hỏi: “Chị ơi, sắp thi đại học đến nơi rồi mà sao chị còn đến net vậy?”
Bản thân nó là học sinh dốt nên sau khi được nghỉ ôn thi thì tới net chơi game.
Mấy hôm nay đêm nào cũng thấy chị ấy ngồi đây, nếu không phải do nó đã bỏ thêm 50 tệ nhờ anh net giữ chỗ thì hai người cũng chẳng thường xuyên ngồi cạnh nhau thế này...
Sở Hà thì hoàn toàn không biết gì về vụ đó, cũng chẳng hiểu là trong lòng học sinh dốt bên cạnh còn có chút hy vọng được “ăn ké hào quang”.
Lúc này, cô đang nghĩ đến việc kiếm tiền kiểu này đúng là không quang minh chính đại cho lắm, bèn kiếm một cái cớ: “Chị thì không phải là...”
Cô cố gắng nhăn mặt tạo vẻ lo lắng: “Chị bị stress đó! Môn ngữ văn toàn bị trừ điểm, mấy bài thi thử gần đây làm không tốt lắm, nên đến đây xả stress!”
Thằng nhóc bên cạnh lập tức hít vào một hơi lạnh!
Nó quay đầu nhìn lại Sở Hà, trong mắt ngập tràn chấn động...
Học bá thi được 150 điểm, là vì đề chỉ có 150 điểm thôi!
Đừng nhìn chị học thần này miệng nói văn bị trừ điểm, người ta thi ba môn được tận 741 điểm, gây chấn động cả thành phố đó!
Gì mà thi không tốt?
Gì mà stress?
Còn cần phải xả stress nữa á?
Trời ơi, thiên tài thời nay đúng là quá nghiêm khắc với bản thân.
Còn Sở Hà thì lại lướt lại một lượt những thông tin mình đã thu thập, ghi nhớ tường tận hành tung của đối phương, rồi thở dài...
“Không có điện thoại thật là phiền!”
Với lại, cái số tiền 2 triệu này đúng là không dễ kiếm.
Sở Hà thầm tính toán, đợi khi tiền về tay rồi, việc đầu tiên là phải đi ăn một bữa thật ngon!
Nhớ phải gọi đám chị em học dốt của mình nữa!
Cùng nhau bàn đại sự, ví dụ như, làm sao để nhân 2 triệu này lên thành một mớ tiền lớn hơn!
Cô Sở phát tài đã nói là không quên chị em, thì nhất định là sẽ không quên!
Tương lai tươi sáng đến mức khiến Sở Hà... một lần nữa lặng lẽ mắng hai con “phế vật”...
Không có tiền đồ.
Bảo sao không phát nổi.
Làm vụ bắt cóc mà cũng kéo dài lê thê như vậy.
Ngay lúc này, thằng nhóc bên cạnh lại ghé sát lại hỏi:
“Chị ơi, chị cứ ở đây lên mạng thật sự ổn chứ? Em nghe nói phụ huynh đến đón học sinh đang đứng đầy cổng trường rồi đó.”
Sở Hà lập tức bừng tỉnh...
Đúng rồi!
Việc lớn trước mắt đâu chỉ có kiếm tiền, còn phải giải quyết cho rõ ràng chuyện trong nhà nữa.
Cô quay sang nhìn thằng nhóc bên cạnh bằng ánh mắt đầy tán thưởng: “Em được đấy! Thi xong rồi có việc gì làm chưa? Muốn đi theo chị không?”
Thằng nhóc: ...
Nó nhìn gương mặt trắng trẻo vẫn sáng lên dù ở trong góc net tối om, ánh mắt rạng rỡ của Sở Hà, rồi bất giác đỏ mặt.
Sau đó, giọng cũng nhỏ đi, mang theo chút ngượng ngùng: “Chị ơi...”
“Đi theo... là theo kiểu gì vậy...”
Mấy lời của cậu em trai tương lai nói cứ dính nhớp dính nháp, khiến ánh mắt của Sở Hà nhìn cậu ta bỗng trở nên sâu xa.
Thế nhưng, sau khi cô dùng ánh mắt soi mói đánh giá cậu trai trẻ từ trên xuống dưới một lượt, lại nhếch miệng “chậc” một tiếng đầy ghét bỏ...
“Nhìn cái bộ xương bốn lạng, mặt thì gầy nhọn như quả táo thế kia, còn mơ mộng theo chị?”
“Chạy việc vặt còn...”
Chưa dứt lời thì phía sau lưng có thằng con trai không biết làm sao đột nhiên rút tai nghe ra, tiếng thoại phim cũ trong màn hình phát ra rõ mồn một...
“Nghĩ thôi cũng không được, nghĩ thôi cũng có tội!”
Nữ diễn viên xinh đẹp vừa bướng bỉnh vừa ngang ngược, câu thoại được bật loa ngoài một cách đầy khí thế khiến xung quanh lập tức rơi vào im lặng!
Cậu con trai kia vội vàng cắm tai nghe lại, lúng túng không để đâu cho hết.
Sự chen ngang bất ngờ này khiến câu nói sắp thốt ra khỏi miệng của Sở Hà bị nghẹn lại.
Còn cậu trai nhỏ đang bị cô nhìn đánh giá kia thì vì quá tự ti mà mắt đỏ hoe, người rụt lại như muốn co vào vỏ.
“Chị... chị nói đúng... nghĩ cũng không được hu hu hu...”
Sở Hà: ... khụ.
...
Xử lý xong chuyện ở net, Sở Hà sợ nấn ná thêm tí nữa thầy chủ nhiệm không tìm thấy cô sẽ gọi điện về nhà thì phiền, nên lập tức phi như bay về lại trường.
Về vừa đúng lúc, đa phần học sinh ở ký túc đều là dân huyện, không kịp về nhà thì ở lại trường luôn.
Thầy chủ nhiệm lão Trần đang tập hợp cả lớp để làm động viên cuối cùng.
“Sở Hà, em chạy đi đâu thế? Thầy tìm mãi không thấy em đâu cả!”
Rồi lại không nhịn được thở dài: “Thầy nói rồi, thầy còn cái điện thoại cũ, em lấy dùng tạm đi...”
Sở Hà nghĩ bụng, Sở Hà đời trước không dám nhận chắc là vì tự trọng quá cao.
Còn cô không lấy, là vì sợ lỡ tay tháo tung nó ra mà không có tiền thay linh kiện...
2
0
2 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
