0 chữ
Chương 31
Chương 31: Nữ Sinh Nổi Loạn (31)
Lão Trần vẫn còn đang nhắc đi nhắc lại: “Tối nay không học tự học, tất cả nghỉ ngơi cho tốt, không ai được ôn bài nữa.”
“Sáng mai đi xem phòng thi, à mà Sở Hà thì khỏi, em thi ngay tại trường, tranh thủ nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Lần này Sở Hà đáp liền không chậm trễ: “Vậy mai em về nhà hai ngày được không ạ?”
Lão Trần: ...
“À cái này...”
Ông nghĩ đến bố mẹ của Sở Hà, liền thoáng chần chừ rồi thở dài: “Thế này đi, sáng mai em cứ ở lại, chiều thầy đưa em về.”
Sáng thầy còn phải dẫn học sinh đi xem phòng thi, chiều thì tranh thủ đưa đứa nhỏ này về, tiện thể gặp phụ huynh nói chuyện, kỳ thi lớn thế này, đừng có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa.
Sở Hà gật đầu cái rụp, còn không khách sáo: “Vậy mai em ngủ nướng một bữa.”
Lão Trần nghe xong lại tươi như hoa: “Đúng đúng đúng, em cứ ngủ cho đã, tranh thủ bù giấc đi...”
Cưng chiều như bảo bối vậy.
Vài đứa học sinh ở lại trường, chẳng có ai quan tâm tới giấc ngủ của mình thì nhìn cô đầy ai oán.
...
Giờ thi đại học đã cận kề, học sinh năm nhất năm hai đều được nghỉ hết, ký túc xá vắng lặng.
Cả phòng của Sở Hà vốn chỉ còn bốn người, giờ nghỉ hai ngày đều được phụ huynh đón về cả rồi.
Chỉ còn mỗi mình cô ở lại, nhưng ngược lại thấy tự do hơn.
Vừa chập tối, cô lại quen đường quen lối mà trèo tường ra ngoài.
Mục tiêu...
Về nhà mình!
Đã đến rồi thì phải đi xem thử bố mẹ của “Sở Hà” thế nào chứ.
...
Quả nhiên.
Tối 9 giờ, cô gõ cửa nhà.
Mở cửa là một người phụ nữ tóc tai rối bù, nhìn thấy cô thì rõ ràng là sững sờ: “Tiểu Hà? Sao con được nghỉ lúc này vậy?”
Trên đời này, học sinh lớp 12 nhà nào mà không được xem là báu vật?
Thế mà người mẹ tên Bạch Mai trước mặt, trong mắt có chút lo lắng, nhưng lại hoàn toàn không biết gì về lịch nghỉ của con.
Thầy Trần chắc chắn đã thông báo đầy đủ, nhưng có người không thèm xem thì biết làm sao được?
Sở Hà cũng không nói nhiều: “Lâu rồi không về, con tới xem sao.”
Bạch Mai lườm cô một cái: “Ở trường không phải tốt lắm à? Bố con bảo rồi, trường bao ăn bao ở, nhà mình không có tiền...”
Vừa lẩm bẩm vừa móc trong túi tạp dề ra tờ 5 tệ nhàu nhĩ dúi cho cô: “Cầm đi, đừng để bố mày thấy, tiền này là mẹ để dành mua đồ ăn đấy.”
Vừa nói vừa than vãn: “Dạo này thịt bò tăng giá ghê lắm, mà bố mày ngày nào cũng phải có món đó nhắm rượu, tốn kinh khủng...”
Tờ 5 tệ nhăn nhúm không biết bị nhét trong túi bao lâu rồi.
Sở Hà đứng ngoài cửa nhìn vào trong, liếc một cái là thấy trong tủ đồ đối diện cửa có thêm hai chai Mao đài so với trí nhớ.
Cô khẽ nhếch môi, thẳng thừng đẩy cửa bước vào.
“Mẹ, mẹ tốt với con quá trời luôn đấy.”
Bạch Mai lau khóe mắt đỏ hoe, xúc động: “Con bé này, mấy bữa không gặp mà biết nói chuyện rồi... biết mẹ tốt với con là được, nay ngủ lại nhà à? Về trường mà học hành cho tốt chứ...”
Bà lại bắt đầu cằn nhằn: “Cái tính nóng nảy của con, chuyện bé cũng làm ầm lên, ở trường còn đỡ hơn ở nhà đấy.”
“Đã về rồi thì đừng cãi nhau với bố con, ông ấy có nói gì thì nhịn chút, đừng lại bực bội bỏ đi... Ông ấy chỉ là nóng tính thôi, con đừng cãi lại là được. Dù gì cũng là bố con, ông ấy cũng chỉ vì muốn tốt cho con thôi.”
Sở Hà đứng quay lưng lại, ánh mắt quét qua căn phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ, vừa gật gù vừa thờ ơ: “Đúng rồi, con là con gái ông ấy, mà con cũng là vì ông ấy thôi.”
Bạch Mai hơi sững người.
Chưa kịp phản ứng, trong phòng ngủ đã có người hét lên: “Bạch Mai! Mày chết ở đâu rồi hả? Tao bảo mang trái cây vào cơ mà!”
“Ra liền đây!”
Bạch Mai vội đáp lời, rồi vội vàng chạy vào bếp bưng ra một tô nho đã rửa sạch.
Lúc đi ngang qua Sở Hà, bà khựng lại một chút, nhìn đứa con gái gầy gò, sau cùng vẫn đầy thương xót mà nhón cho cô ba trái.
“Ăn nhanh đi, đừng để bố con thấy.”
Nói rồi bà ôm tô trái cây bước vào phòng.
Qua cánh cửa đóng kín, Sở Hà nhìn ba quả nho tròn vo trong lòng bàn tay, trong tai còn nghe rõ tiếng vọng ra từ trong phòng: “Tiểu Hà về rồi, để em đi trộn tai heo cho anh nhắm rượu nhé.”
Tiếng ghế bị đá vang lên...
“Con oắt tiêu tiền lại mò về rồi hả? Lại định đòi tiền tao hả? Trường học chẳng bảo chu cấp rồi sao? Tao còn chưa bảo nó góp phần tiền cho nhà đây này...”
“Ôi trời ơi, anh ơi, đừng giận nữa mà, con nó còn nhỏ, chưa hiểu chuyện... chờ nó thi xong, chắc chắn sẽ có thưởng, lúc đó em mua rượu ngon cho anh...”
“Thưởng cái đầu nó! Tao trông cậy được gì ở cái thứ đó? Bảo nó vô đây, tao coi nó có dám cãi tao không!”
“Anh ơi... đừng... anh nói chuyện đàng hoàng với con, đừng có đánh...”
Tiếng nói mỗi lúc một gần cửa.
Sở Hà nhìn chằm chằm ba trái nho trong tay, cười lạnh một tiếng, sau đó xoay người đẩy cửa phòng ngủ.
Bên trong, Bạch Mai hơi hoảng hốt, vội vàng nháy mắt ra hiệu: “Con đừng cãi lại bố, bố con chỉ hơi nóng tính thôi. Làm con thì phải biết hiếu thuận, đừng làm ông ấy giận nữa...”
Sở Hà nhìn gương mặt đầy tình cảm của bà, trong lòng cũng thấy có chút xao động: “Mẹ yên tâm, con sẽ không làm ông ấy giận đâu.”
Nói xong, cô xoay người, thẳng tay đẩy mẹ ra ngoài rồi khóa trái cửa lại.
Cửa vừa đóng, Sở Hà mới nhướng mày cười khẩy một tiếng.
TV, ghế ngả, tủ thấp, tô nho to đùng, cạnh đó còn có gạt tàn trải khăn ướt sẵn.
Nghĩ lại hai chai Mao đài trên kệ...
Nhà của Sở Hà đúng là “nghèo” thật đấy!
Chắc tiền bạc đều đổ vào mấy cái này cả rồi?
Khoảnh khắc này, cô chợt hiểu vì sao trường lại “keo” với cô như vậy.
Dù sao ông hiệu trưởng vốn đã là người “siêu tiết kiệm” rồi.
Tuy Sở Phú Quý chẳng làm nên trò trống gì ngoài xã hội, nhưng trong nhà thì ông ta đúng là có địa vị số một.
Lúc này ông ta đang ngồi trên ghế dựa, bên cạnh là chiếc bàn con đặt một chén rượu trắng và một tô nho mọng nước tươi roi rói.
Trong gạt tàn lác đác vài mẩu tàn thuốc, Sở Hà vừa bước vào đã hắt xì một cái rõ to...
Còn Sở Phú Quý thì mắt không rời khỏi màn hình TV, hoàn toàn chẳng buồn liếc nhìn đứa con gái lâu ngày không gặp.
Trên màn hình bé tí kia là một trận bóng, cả đám người đang tranh giành trái bóng, nhìn chán chết.
“Sáng mai đi xem phòng thi, à mà Sở Hà thì khỏi, em thi ngay tại trường, tranh thủ nghỉ ngơi nhiều một chút.”
Lần này Sở Hà đáp liền không chậm trễ: “Vậy mai em về nhà hai ngày được không ạ?”
Lão Trần: ...
“À cái này...”
Ông nghĩ đến bố mẹ của Sở Hà, liền thoáng chần chừ rồi thở dài: “Thế này đi, sáng mai em cứ ở lại, chiều thầy đưa em về.”
Sáng thầy còn phải dẫn học sinh đi xem phòng thi, chiều thì tranh thủ đưa đứa nhỏ này về, tiện thể gặp phụ huynh nói chuyện, kỳ thi lớn thế này, đừng có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa.
Sở Hà gật đầu cái rụp, còn không khách sáo: “Vậy mai em ngủ nướng một bữa.”
Lão Trần nghe xong lại tươi như hoa: “Đúng đúng đúng, em cứ ngủ cho đã, tranh thủ bù giấc đi...”
Vài đứa học sinh ở lại trường, chẳng có ai quan tâm tới giấc ngủ của mình thì nhìn cô đầy ai oán.
...
Giờ thi đại học đã cận kề, học sinh năm nhất năm hai đều được nghỉ hết, ký túc xá vắng lặng.
Cả phòng của Sở Hà vốn chỉ còn bốn người, giờ nghỉ hai ngày đều được phụ huynh đón về cả rồi.
Chỉ còn mỗi mình cô ở lại, nhưng ngược lại thấy tự do hơn.
Vừa chập tối, cô lại quen đường quen lối mà trèo tường ra ngoài.
Mục tiêu...
Về nhà mình!
Đã đến rồi thì phải đi xem thử bố mẹ của “Sở Hà” thế nào chứ.
...
Quả nhiên.
Tối 9 giờ, cô gõ cửa nhà.
Mở cửa là một người phụ nữ tóc tai rối bù, nhìn thấy cô thì rõ ràng là sững sờ: “Tiểu Hà? Sao con được nghỉ lúc này vậy?”
Trên đời này, học sinh lớp 12 nhà nào mà không được xem là báu vật?
Thầy Trần chắc chắn đã thông báo đầy đủ, nhưng có người không thèm xem thì biết làm sao được?
Sở Hà cũng không nói nhiều: “Lâu rồi không về, con tới xem sao.”
Bạch Mai lườm cô một cái: “Ở trường không phải tốt lắm à? Bố con bảo rồi, trường bao ăn bao ở, nhà mình không có tiền...”
Vừa lẩm bẩm vừa móc trong túi tạp dề ra tờ 5 tệ nhàu nhĩ dúi cho cô: “Cầm đi, đừng để bố mày thấy, tiền này là mẹ để dành mua đồ ăn đấy.”
Vừa nói vừa than vãn: “Dạo này thịt bò tăng giá ghê lắm, mà bố mày ngày nào cũng phải có món đó nhắm rượu, tốn kinh khủng...”
Tờ 5 tệ nhăn nhúm không biết bị nhét trong túi bao lâu rồi.
Sở Hà đứng ngoài cửa nhìn vào trong, liếc một cái là thấy trong tủ đồ đối diện cửa có thêm hai chai Mao đài so với trí nhớ.
“Mẹ, mẹ tốt với con quá trời luôn đấy.”
Bạch Mai lau khóe mắt đỏ hoe, xúc động: “Con bé này, mấy bữa không gặp mà biết nói chuyện rồi... biết mẹ tốt với con là được, nay ngủ lại nhà à? Về trường mà học hành cho tốt chứ...”
Bà lại bắt đầu cằn nhằn: “Cái tính nóng nảy của con, chuyện bé cũng làm ầm lên, ở trường còn đỡ hơn ở nhà đấy.”
“Đã về rồi thì đừng cãi nhau với bố con, ông ấy có nói gì thì nhịn chút, đừng lại bực bội bỏ đi... Ông ấy chỉ là nóng tính thôi, con đừng cãi lại là được. Dù gì cũng là bố con, ông ấy cũng chỉ vì muốn tốt cho con thôi.”
Sở Hà đứng quay lưng lại, ánh mắt quét qua căn phòng vừa quen thuộc vừa xa lạ, vừa gật gù vừa thờ ơ: “Đúng rồi, con là con gái ông ấy, mà con cũng là vì ông ấy thôi.”
Bạch Mai hơi sững người.
Chưa kịp phản ứng, trong phòng ngủ đã có người hét lên: “Bạch Mai! Mày chết ở đâu rồi hả? Tao bảo mang trái cây vào cơ mà!”
“Ra liền đây!”
Bạch Mai vội đáp lời, rồi vội vàng chạy vào bếp bưng ra một tô nho đã rửa sạch.
Lúc đi ngang qua Sở Hà, bà khựng lại một chút, nhìn đứa con gái gầy gò, sau cùng vẫn đầy thương xót mà nhón cho cô ba trái.
“Ăn nhanh đi, đừng để bố con thấy.”
Nói rồi bà ôm tô trái cây bước vào phòng.
Qua cánh cửa đóng kín, Sở Hà nhìn ba quả nho tròn vo trong lòng bàn tay, trong tai còn nghe rõ tiếng vọng ra từ trong phòng: “Tiểu Hà về rồi, để em đi trộn tai heo cho anh nhắm rượu nhé.”
Tiếng ghế bị đá vang lên...
“Con oắt tiêu tiền lại mò về rồi hả? Lại định đòi tiền tao hả? Trường học chẳng bảo chu cấp rồi sao? Tao còn chưa bảo nó góp phần tiền cho nhà đây này...”
“Ôi trời ơi, anh ơi, đừng giận nữa mà, con nó còn nhỏ, chưa hiểu chuyện... chờ nó thi xong, chắc chắn sẽ có thưởng, lúc đó em mua rượu ngon cho anh...”
“Thưởng cái đầu nó! Tao trông cậy được gì ở cái thứ đó? Bảo nó vô đây, tao coi nó có dám cãi tao không!”
“Anh ơi... đừng... anh nói chuyện đàng hoàng với con, đừng có đánh...”
Tiếng nói mỗi lúc một gần cửa.
Sở Hà nhìn chằm chằm ba trái nho trong tay, cười lạnh một tiếng, sau đó xoay người đẩy cửa phòng ngủ.
Bên trong, Bạch Mai hơi hoảng hốt, vội vàng nháy mắt ra hiệu: “Con đừng cãi lại bố, bố con chỉ hơi nóng tính thôi. Làm con thì phải biết hiếu thuận, đừng làm ông ấy giận nữa...”
Sở Hà nhìn gương mặt đầy tình cảm của bà, trong lòng cũng thấy có chút xao động: “Mẹ yên tâm, con sẽ không làm ông ấy giận đâu.”
Nói xong, cô xoay người, thẳng tay đẩy mẹ ra ngoài rồi khóa trái cửa lại.
Cửa vừa đóng, Sở Hà mới nhướng mày cười khẩy một tiếng.
TV, ghế ngả, tủ thấp, tô nho to đùng, cạnh đó còn có gạt tàn trải khăn ướt sẵn.
Nghĩ lại hai chai Mao đài trên kệ...
Nhà của Sở Hà đúng là “nghèo” thật đấy!
Chắc tiền bạc đều đổ vào mấy cái này cả rồi?
Khoảnh khắc này, cô chợt hiểu vì sao trường lại “keo” với cô như vậy.
Dù sao ông hiệu trưởng vốn đã là người “siêu tiết kiệm” rồi.
Tuy Sở Phú Quý chẳng làm nên trò trống gì ngoài xã hội, nhưng trong nhà thì ông ta đúng là có địa vị số một.
Lúc này ông ta đang ngồi trên ghế dựa, bên cạnh là chiếc bàn con đặt một chén rượu trắng và một tô nho mọng nước tươi roi rói.
Trong gạt tàn lác đác vài mẩu tàn thuốc, Sở Hà vừa bước vào đã hắt xì một cái rõ to...
Còn Sở Phú Quý thì mắt không rời khỏi màn hình TV, hoàn toàn chẳng buồn liếc nhìn đứa con gái lâu ngày không gặp.
Trên màn hình bé tí kia là một trận bóng, cả đám người đang tranh giành trái bóng, nhìn chán chết.
1
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
