0 chữ
Chương 28
Chương 28: Trọng Sinh: Tôi Là Nữ Vương Công Nghệ (28)
Lửa giận bốc lên, anh đáp cực kỳ lạnh lùng: [Cậu muốn bao nhiêu?]
Sở Hà thì vui phơi phới.
Quá sảng khoái, đúng là nhà giàu có khác!
Cô cũng cân nhắc một chút mặt bằng giá cả hiện tại.
Dù sao chưa đưa được ý tưởng nào cả, nên cũng nên ra giá nhẹ nhàng, đủ để có kỳ nghỉ hè vui vẻ là được.
“Cho tôi mượn trước 1 triệu nha.”
1 triệu?
Chu Bạch suýt bật cười vì tức.
Bọn bắt cóc thời nay đúng là tham không đáy.
Trước đó cặp cẩu nam nữ kia định bắt cóc còn đòi 50 triệu, giờ đến kẻ “cung cấp thông tin” cũng mở miệng đòi cả triệu?
Chu Bạch không ngu.
Dù không rõ bên kia có phải “đấu đá nội bộ” thật không, nhưng chỉ cần mở cửa một lần, sau này sẽ không yên!
Anh cười lạnh, gõ chữ đầy khıêυ khí©h: [Được thôi, có bản lĩnh thì cậu bắt hai đứa kia đi nộp cho pháp luật đi.]
Bên kia một hồi lâu không phản hồi.
Trong tiệm net, cậu học sinh ngồi cạnh Sở Hà chỉ dám len lén nhìn màn hình bằng khóe mắt.
Tạ ơn trời, lần này là chữ Hán!
Tài liệu bị lật mở từng trang từng trang, cậu ta cũng thấy được hai chữ đầu của tiêu đề... "Luật Hình Sự".
Học sinh dốt: ...
Học thần đúng là đáng sợ đến mức khiến người ta run rẩy.
Mười phút sau, Chu Bạch mới nhận được hồi âm.
Câu chữ đơn giản, nhưng đầy khí phách:
[Tôi có tra rồi. Nɠɵạı ŧìиɧ là chuyện đạo đức, không phải tội hình sự, còn bắt cóc chưa xảy ra, chưa đủ cấu thành án nặng. Anh muốn họ bị xử tới mức nào?]
Cơn giận của Chu Bạch bùng lên như sóng thần, anh nện tay vào điện thoại như muốn đυ.c thủng màn hình:
[Nếu cậu khiến hai đứa đó ngồi tù 10 năm 8 năm, tôi trả cậu 2 triệu!]
Sở Hà: ???
Có vụ thơm thế này á?
Cảm giác như trở lại thời hoàng kim trong Hệ Cảnh Vệ của thời kỳ Tinh Hải!
Tinh thần nghề nghiệp lập tức bùng nổ, chỉ cần giá đủ, yêu cầu nào cũng hợp lý.
Cô đáp lại cực kỳ nghiêm túc:
“Yên tâm, tôi đảm bảo làm đúng yêu cầu của anh.”
Hai triệu, tôi tới đây!!!
...
Tất nhiên rồi, muốn kiếm được "nồi vàng" đầu tiên đâu phải chuyện dễ như bỡn.
Theo quan sát của Sở Hà, hai tên “gà què” kia đúng là dạng tội phạm vô dụng, chẳng hiểu cái gì gọi là nhanh gọn lẹ cả ...
Đúng là rác rưởi!
Chỉ biết lên kế hoạch mà không hành động, cô còn biết đi lý luận với ai đây?
Kế hoạch thì đâu có ngồi tù được, chẳng có tác dụng gì cả!
Không bắt người thì làm sao cấu thành tội, làm sao tính án, cô lấy gì mà kiếm tiền?
Chẳng lẽ lại tự bịa chuyện à?
Không đạo đức!
Không xứng với phẩm giá của Tướng quân Sở!
Thấy thời gian trôi dần, mà vụ làm ăn đã đàm phán xong xuôi, Sở Hà liếc đồng hồ rồi quyết định rút lui về trường.
Trường có cơm miễn phí, ở tiệm net còn phải tự trả tiền, dĩ nhiên là phải quay về rồi.
...
Thời gian cô canh chuẩn đến từng phút, vừa kịp trèo qua cửa sổ ký túc xá trước khi hết tiết, sau đó từ đó đi thẳng ra nhà ăn.
Tay cầm thẻ ăn của Tóc xoăn, lúc mấy người kia còn chưa kịp ùa vào, Sở Hà đã lấy được đồ ăn đầy đủ.
Trên đường còn tình cờ gặp lớp phó môn Toán tốt bụng, không biết cô đã gọi đồ ăn rồi, còn tưởng học thần ngại ngùng, cưỡng ép gọi thêm ba món thịt ú ụ!
Tính sơ sơ tiền, có lẽ cậu ấy còn tự móc thêm 5 tệ vào.
Sở Hà nhìn bàn cơm đầy ụ, lại thấy mấy học sinh học dốt đang lũ lượt kéo tới, không khỏi đắc ý tự hào...
Mình đúng là tinh tế lại không câu nệ tiểu tiết, chẳng trách năm xưa Trường Canh chắc chắn cũng vì khí chất bản lĩnh của mình mà đổ gục!
Nghĩ tới đó, cô lại buông một tiếng thở dài.
Sơn Hải Tinh tuy rất tuyệt, nhưng đôi khi, cô vẫn không kìm được mà nhớ đến những người bạn cũ...
...
Dù Sở Hà không có nổi một cái điện thoại cùi, nhưng giữa cô và đám Cao Điềm Điềm vẫn có sự ăn ý kỳ lạ.
Tan học là tút một phát lao thẳng tới nhà ăn, vừa nhìn bàn cơm ngập ngụa thức ăn là biết ngay cô đang ở đâu.
Tóc xoăn nhìn cả bàn đồ ăn mà trái tim quặn thắt, đau đớn cho số dư trong thẻ của mình, miệng thì vừa hờn vừa ghen: “Đúng là học bá có khác, cả xin nghỉ cũng đường đường chính chính hẳn hoi...”
Chỉ là vừa nói xong đã bị Trần Tâm Nguyệt liếc mắt: “Xin nghỉ thì sao, con gái tụi mình có lúc cũng mệt, cũng khó chịu chứ!”
...
Cao Điềm Điềm có vẻ hơi đăm chiêu: “Tiểu Hà à, ký túc xá điều kiện không tốt, hay cậu xin nghỉ về nhà nghỉ ngơi vài hôm đi?”
Đeo kính thì lại nghiêm túc gật đầu: “Tớ khuyên là đừng, lớp mình đã có 4 người xin nghỉ một lèo rồi, toàn định nghỉ luôn. Nếu học thần mà cũng nghỉ, chắc thầy Trần đau tim quá mà lăn ra chết luôn.”
Còn gì nữa, thầy Trần dạo này mỗi lần đi kiểm tra lớp, thấy mấy chỗ trống là mặt đen như đít nồi.
Lớp 12 rồi, sắp thi đại học rồi, cũng là lúc trường xét thành tích giáo viên!
Tự nhiên nghỉ một đống học sinh, lại còn ghi là "bệnh" giáo viên chủ nhiệm sao mà tránh khỏi trách nhiệm?
Sở Hà nghe xong mới hiểu đầu đuôi.
“Con nhỏ Triệu Nhạc nó ốm thì liên quan gì đến thầy chủ nhiệm?”
Cao Điềm Điềm lắc đầu: “Thì đúng là tụi nó tự rước họa vào thân, thầy Trần không can thiệp được. Nhưng thầy là chủ nhiệm, học sinh xảy ra chuyện, ai chẳng đổ lên đầu thầy? Chẳng qua mấy nhà kia không làm lớn, chứ gặp nhà hay gây thì chắc thầy bị giáng cấp rồi...”
Sở Hà nghĩ ngợi.
Ở quân khu, bị giáng cấp là chuyện rất nghiêm trọng, chắc trong ngành giáo cũng vậy.
Cô âm thầm quyết tâm: Sau này thành công rồi, nhất định không quên ơn các thầy cô!
...
Dù vậy, nghe mấy người bạn nói xong, vẫn có người nhẹ giọng khuyên: “Nhưng Tiểu Hà này, thật ra cậu cũng có thể về nghỉ hai ngày, tớ nghe bạn cùng phòng cậu nói, hình như mấy tháng rồi cậu chưa về nhà rồi đúng không? Cậu không nhớ nhà à?”
Học thần thường ngày quá lạnh lùng, thành ra ngoài việc biết cô nghèo ra, chẳng ai hiểu rõ gia cảnh của cô cả.
Mà mấy đứa này đều là con một được nâng như nâng trứng, làm sao tưởng tượng được... có những nơi, gọi là “nhà” cũng chẳng bằng cái ký túc xá lạnh ngắt.
Những cảm xúc này là của Sở Hà trước kia.
Còn Sở Hà bây giờ thì hơi sững lại: “Cậu mà không nói, tôi suýt quên là mình còn có người thân luôn ấy!”
Cô nhấp nhổm: “Hay là chiều nay tôi xin nghỉ về nhà một chuyến luôn nhỉ...”
Đến xem thử cặp bố mẹ cạn lời kia, nghĩ cách dạy cho ra nhẽ!
Sở Hà thì vui phơi phới.
Quá sảng khoái, đúng là nhà giàu có khác!
Cô cũng cân nhắc một chút mặt bằng giá cả hiện tại.
Dù sao chưa đưa được ý tưởng nào cả, nên cũng nên ra giá nhẹ nhàng, đủ để có kỳ nghỉ hè vui vẻ là được.
“Cho tôi mượn trước 1 triệu nha.”
1 triệu?
Chu Bạch suýt bật cười vì tức.
Bọn bắt cóc thời nay đúng là tham không đáy.
Trước đó cặp cẩu nam nữ kia định bắt cóc còn đòi 50 triệu, giờ đến kẻ “cung cấp thông tin” cũng mở miệng đòi cả triệu?
Chu Bạch không ngu.
Dù không rõ bên kia có phải “đấu đá nội bộ” thật không, nhưng chỉ cần mở cửa một lần, sau này sẽ không yên!
Anh cười lạnh, gõ chữ đầy khıêυ khí©h: [Được thôi, có bản lĩnh thì cậu bắt hai đứa kia đi nộp cho pháp luật đi.]
Trong tiệm net, cậu học sinh ngồi cạnh Sở Hà chỉ dám len lén nhìn màn hình bằng khóe mắt.
Tạ ơn trời, lần này là chữ Hán!
Tài liệu bị lật mở từng trang từng trang, cậu ta cũng thấy được hai chữ đầu của tiêu đề... "Luật Hình Sự".
Học sinh dốt: ...
Học thần đúng là đáng sợ đến mức khiến người ta run rẩy.
Mười phút sau, Chu Bạch mới nhận được hồi âm.
Câu chữ đơn giản, nhưng đầy khí phách:
[Tôi có tra rồi. Nɠɵạı ŧìиɧ là chuyện đạo đức, không phải tội hình sự, còn bắt cóc chưa xảy ra, chưa đủ cấu thành án nặng. Anh muốn họ bị xử tới mức nào?]
Cơn giận của Chu Bạch bùng lên như sóng thần, anh nện tay vào điện thoại như muốn đυ.c thủng màn hình:
[Nếu cậu khiến hai đứa đó ngồi tù 10 năm 8 năm, tôi trả cậu 2 triệu!]
Sở Hà: ???
Cảm giác như trở lại thời hoàng kim trong Hệ Cảnh Vệ của thời kỳ Tinh Hải!
Tinh thần nghề nghiệp lập tức bùng nổ, chỉ cần giá đủ, yêu cầu nào cũng hợp lý.
Cô đáp lại cực kỳ nghiêm túc:
“Yên tâm, tôi đảm bảo làm đúng yêu cầu của anh.”
Hai triệu, tôi tới đây!!!
...
Tất nhiên rồi, muốn kiếm được "nồi vàng" đầu tiên đâu phải chuyện dễ như bỡn.
Theo quan sát của Sở Hà, hai tên “gà què” kia đúng là dạng tội phạm vô dụng, chẳng hiểu cái gì gọi là nhanh gọn lẹ cả ...
Đúng là rác rưởi!
Chỉ biết lên kế hoạch mà không hành động, cô còn biết đi lý luận với ai đây?
Kế hoạch thì đâu có ngồi tù được, chẳng có tác dụng gì cả!
Không bắt người thì làm sao cấu thành tội, làm sao tính án, cô lấy gì mà kiếm tiền?
Chẳng lẽ lại tự bịa chuyện à?
Không xứng với phẩm giá của Tướng quân Sở!
Thấy thời gian trôi dần, mà vụ làm ăn đã đàm phán xong xuôi, Sở Hà liếc đồng hồ rồi quyết định rút lui về trường.
Trường có cơm miễn phí, ở tiệm net còn phải tự trả tiền, dĩ nhiên là phải quay về rồi.
...
Thời gian cô canh chuẩn đến từng phút, vừa kịp trèo qua cửa sổ ký túc xá trước khi hết tiết, sau đó từ đó đi thẳng ra nhà ăn.
Tay cầm thẻ ăn của Tóc xoăn, lúc mấy người kia còn chưa kịp ùa vào, Sở Hà đã lấy được đồ ăn đầy đủ.
Trên đường còn tình cờ gặp lớp phó môn Toán tốt bụng, không biết cô đã gọi đồ ăn rồi, còn tưởng học thần ngại ngùng, cưỡng ép gọi thêm ba món thịt ú ụ!
Tính sơ sơ tiền, có lẽ cậu ấy còn tự móc thêm 5 tệ vào.
Sở Hà nhìn bàn cơm đầy ụ, lại thấy mấy học sinh học dốt đang lũ lượt kéo tới, không khỏi đắc ý tự hào...
Mình đúng là tinh tế lại không câu nệ tiểu tiết, chẳng trách năm xưa Trường Canh chắc chắn cũng vì khí chất bản lĩnh của mình mà đổ gục!
Nghĩ tới đó, cô lại buông một tiếng thở dài.
Sơn Hải Tinh tuy rất tuyệt, nhưng đôi khi, cô vẫn không kìm được mà nhớ đến những người bạn cũ...
...
Dù Sở Hà không có nổi một cái điện thoại cùi, nhưng giữa cô và đám Cao Điềm Điềm vẫn có sự ăn ý kỳ lạ.
Tan học là tút một phát lao thẳng tới nhà ăn, vừa nhìn bàn cơm ngập ngụa thức ăn là biết ngay cô đang ở đâu.
Tóc xoăn nhìn cả bàn đồ ăn mà trái tim quặn thắt, đau đớn cho số dư trong thẻ của mình, miệng thì vừa hờn vừa ghen: “Đúng là học bá có khác, cả xin nghỉ cũng đường đường chính chính hẳn hoi...”
Chỉ là vừa nói xong đã bị Trần Tâm Nguyệt liếc mắt: “Xin nghỉ thì sao, con gái tụi mình có lúc cũng mệt, cũng khó chịu chứ!”
...
Cao Điềm Điềm có vẻ hơi đăm chiêu: “Tiểu Hà à, ký túc xá điều kiện không tốt, hay cậu xin nghỉ về nhà nghỉ ngơi vài hôm đi?”
Đeo kính thì lại nghiêm túc gật đầu: “Tớ khuyên là đừng, lớp mình đã có 4 người xin nghỉ một lèo rồi, toàn định nghỉ luôn. Nếu học thần mà cũng nghỉ, chắc thầy Trần đau tim quá mà lăn ra chết luôn.”
Còn gì nữa, thầy Trần dạo này mỗi lần đi kiểm tra lớp, thấy mấy chỗ trống là mặt đen như đít nồi.
Lớp 12 rồi, sắp thi đại học rồi, cũng là lúc trường xét thành tích giáo viên!
Tự nhiên nghỉ một đống học sinh, lại còn ghi là "bệnh" giáo viên chủ nhiệm sao mà tránh khỏi trách nhiệm?
Sở Hà nghe xong mới hiểu đầu đuôi.
“Con nhỏ Triệu Nhạc nó ốm thì liên quan gì đến thầy chủ nhiệm?”
Cao Điềm Điềm lắc đầu: “Thì đúng là tụi nó tự rước họa vào thân, thầy Trần không can thiệp được. Nhưng thầy là chủ nhiệm, học sinh xảy ra chuyện, ai chẳng đổ lên đầu thầy? Chẳng qua mấy nhà kia không làm lớn, chứ gặp nhà hay gây thì chắc thầy bị giáng cấp rồi...”
Sở Hà nghĩ ngợi.
Ở quân khu, bị giáng cấp là chuyện rất nghiêm trọng, chắc trong ngành giáo cũng vậy.
Cô âm thầm quyết tâm: Sau này thành công rồi, nhất định không quên ơn các thầy cô!
...
Dù vậy, nghe mấy người bạn nói xong, vẫn có người nhẹ giọng khuyên: “Nhưng Tiểu Hà này, thật ra cậu cũng có thể về nghỉ hai ngày, tớ nghe bạn cùng phòng cậu nói, hình như mấy tháng rồi cậu chưa về nhà rồi đúng không? Cậu không nhớ nhà à?”
Học thần thường ngày quá lạnh lùng, thành ra ngoài việc biết cô nghèo ra, chẳng ai hiểu rõ gia cảnh của cô cả.
Mà mấy đứa này đều là con một được nâng như nâng trứng, làm sao tưởng tượng được... có những nơi, gọi là “nhà” cũng chẳng bằng cái ký túc xá lạnh ngắt.
Những cảm xúc này là của Sở Hà trước kia.
Còn Sở Hà bây giờ thì hơi sững lại: “Cậu mà không nói, tôi suýt quên là mình còn có người thân luôn ấy!”
Cô nhấp nhổm: “Hay là chiều nay tôi xin nghỉ về nhà một chuyến luôn nhỉ...”
Đến xem thử cặp bố mẹ cạn lời kia, nghĩ cách dạy cho ra nhẽ!
3
0
2 tuần trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
