0 chữ
Chương 27
Chương 27: Trọng Sinh: Tôi Là Nữ Vương Công Nghệ (27)
Kết quả vừa mở ra, đập vô mắt là một màn cực kỳ chấn động.
Bạn gái anh trong ảnh thân mật với người khác, đầy mấy thứ bị làm mờ khó nói.
Mà nam chính trong ảnh, không phải anh.
Còn không phải bị “cắm sừng” thì là gì nữa?
Toàn thân đều bị phủ một màu xanh rờn.
Cả người Chu Bạch rơi vào trạng thái giữa mùa hè, từ lòng bàn chân lên tới đỉnh đầu đều bốc hỏa, chỉ muốn lao đến chém chết đôi cẩu nam nữ kia!
May là... anh ta cuối cùng cũng không phải dạng nóng máu không lý trí.
Khi lái xe đến dưới nhà bạn gái trong cơn giận dữ, anh đã kịp bình tĩnh lại.
Dù sao, Chu Bạch chỉ là một anh ấm bình thường, không có tài cán gì nổi bật, nhưng lời dạy của bố mẹ thì vẫn còn chút tác dụng.
Ví dụ như câu: “Lúc tức giận thì chẳng làm được chuyện gì nên thân đâu.”
Vậy nên anh ta hít thở sâu, cố kìm nén run rẩy, cuối cùng vẫn quay đầu xe về nhà.
Lúc Chu Bạch nghiến răng nghiến lợi lái xe quay về, đến con mắt cũng đỏ rực vì giận.
Tiện nói luôn, căn nhà mà bạn gái anh đang ở... trước kia vốn là của anh.
Hồi đó anh còn đang học đại học, tình cờ gặp một cô gái tự lực tự cường, chăm chỉ học hành.
Qua nhiều lần chạm mặt ngẫu nhiên, những cuộc trò chuyện vô tình, rồi một chuỗi hiểu lầm mà hai bên cùng chịu trách nhiệm...
Tóm lại, hai người họ yêu nhau.
Đã yêu rồi, thân là một thiếu gia chính hiệu, Chu Bạch sao có thể để bạn gái cùng gia đình sống ở một khu tập thể cũ kỹ, an ninh tệ hại, sắp bị giải tỏa chứ?
Vậy là nhất quyết bắt bạn gái nhận lấy căn nhà này.
Vì chuyện này, hai người còn giằng co khá lâu ...
Bạn gái của anh thật là kiên cường, mạnh mẽ biết bao!
Một đóa bạch liên nhỏ ngoan cường, nhất định không chịu lợi dụng bạn trai!
Nếu không nhờ Chu Bạch bày mưu tính kế, lắt léo xoay xở, dốc hết tâm huyết “gài độ” ...
Thì chắc gì cô ấy đã chịu nhận!
Giờ đây, xe của Chu Bạch lao vun vυ"t trên đường, tay siết chặt vô lăng, trong đầu lại xuất hiện một nghi vấn mới...
Năm đó tặng nhà, có thật là mình ép quá nên cô ấy mới miễn cưỡng nhận không?
Chỉ có sự kiềm chế và tu dưỡng tối thiểu mới giúp anh lái xe an toàn về đến biệt thự.
Vừa bước xuống xe, anh đã soạn xong tin nhắn gửi cho bạn gái, ngắn gọn dứt khoát...
[Chúng ta chia tay đi.]
...
Nhưng đó là chuyện nhiều ngày trước rồi.
Thân là một người đàn ông đàng hoàng, bị “nhuộm xanh” thế này đúng là chuyện khó mà vẻ vang nổi.
Lại là một cậu ấm không lêu lổng, Chu Bạch vẫn phải giữ đạo đức tối thiểu, nên đành nén giận nuốt hận.
Nhưng khi đã nhìn thấu rồi thì mọi chuyện cũng có cách giải quyết.
Ví dụ như, gọi ngay cho ngân hàng đóng băng thẻ phụ.
Cùng lúc đó báo với ban quản lý tòa nhà, đem căn hộ kia rao bán qua môi giới.
Tạ ơn trời đất, bởi vì gia đình bạn gái nghèo rớt mồng tơi lại còn có một ông bố nợ nần cờ bạc, nên dù anh là con trai của đại gia bất động sản, quá trình sang tên nhà vẫn chưa thực hiện được.
Cuộc chia tay diễn ra đột ngột như một cơn lốc xoáy.
Trong lúc đó bạn gái cũng từng đến khóc lóc níu kéo, nhưng loạt ảnh kia đã đánh thẳng vào thực tế quá phũ, filter và nụ cười đáng yêu cũng chẳng cứu vãn nổi 99% lời ngụy biện...
Lúc nhận được email của Sở Hà, Chu Bạch đang nằm dài trên ghế sofa, lướt livestream gϊếŧ thời gian.
Lấy gì giải sầu? Mua sắm là đủ.
Là một cậu ấm đơn giản không màu mè, lúc buồn thì xem livestream mua đồ theo trend đã là thói quen không đổi.
Trong điện thoại, MC livestream vẫn đang gào to:
“Lên rồi lên rồi, chỉ có 50 món! Đua tay nào chị em! Nhanh còn kịp! Không restock đâu nha, 5! 4! 3! 2! 1...”
Anh vừa định bấm vào link mua thì một email tràn ngập cả màn hình.
Font chữ xanh lét.
[Bạn muốn biết chữ “xanh” còn có bao nhiêu kiểu viết không.]
Đúng lúc này, người đang bị "đội mũ xanh" lại càng không muốn nhìn thấy cái chữ đó.
Chu Bạch vừa định lờ đi thì ngón tay đã ấn vào lúc nào không hay.
Nội dung không dài dòng, chỉ đính kèm mấy tấm ảnh chụp màn hình...
Có vẻ là đoạn chat.
Mà khi đoạn chat liên tục nhắc đến tên mình, Chu Bạch bỗng dưng ngồi bật dậy.
Đây là cuộc trò chuyện giữa bạn gái cũ và “bạn trai” thật sự của cô ta.
[An Tiểu Tuyết: Làm sao bây giờ? Anh An, tại anh cứ đòi chụp ảnh, giờ bị anh ta nhìn thấy rồi!]
[Triệu An: Nhìn thì sao, em thật sự thích cái tên mặt trắng đó à? Dù sao cũng không lỗ.]
[An Tiểu Tuyết: Không phải đâu, Anh An, em vừa thử, thẻ ngân hàng bị khóa hết rồi. Còn cái nhà nữa, lúc trước anh bảo em dựng chuyện, bảo là vì cha em nợ nần... Thế mà Chu Bạch lại nói mấy đứa dính nợ thì tốt nhất đừng đứng tên tài sản lớn! Giờ nhà còn chưa sang tên đó!]
[Triệu An: Đm em làm ăn kiểu gì thế hả!!!]
[Nhà thì chưa sang tên, đồ đạc cũng chưa cuỗm được, cuối cùng chỉ rút được mấy chục vạn từ thẻ thôi á?]
[An Tiểu Tuyết: Anh, không phải anh bảo “thả câu dài bắt cá lớn” sao... nếu em cưới được anh ta thì...]
[Triệu An: Cưới cái đầu em ấy!]
[Triệu An: Dựa vào em á? Cưới? Cái mùi “phòng tắm gội chân” trên người em còn chưa tẩy xong, tưởng phẫu thuật thẩm mỹ xong là được chắc?]
[Để anh nghĩ xem, chuyện này không thể để yên... đã không kiếm được tiền, chẳng phải công cốc rồi sao... Nghĩ cách làm một mẻ lớn đi, chi bằng cứ theo kiểu cũ mà làm, bắt cóc!]
Mắt Chu Bạch đỏ rực!
Một cặp cẩu nam nữ khốn nạn!
Trước kia mình mù thật rồi!
...
Cơn giận dần nguôi lại, Chu Bạch bắt đầu nghĩ đến chuyện khác ...
Ai gửi mình mấy ảnh chụp này?
Chẳng lẽ đám bắt cóc không đồng lòng, nội bộ lục đυ.c?
Rồi anh nhận ra, cái “bị cắm sừng” này giờ còn nhẹ nhàng chán.
Vì theo kế hoạch trong đoạn chat kia, đây căn bản không chỉ là chuyện nɠɵạı ŧìиɧ, mà là cả một tổ chức tội phạm nguy hiểm!
Anh lập tức trả lời email:
[Cậu là ai? Cậu muốn gì?.]
Ồ? Biết hỏi rồi cơ à?
Sở Hà ngồi trong tiệm net tinh thần hẳn lên!
Cô nghĩ đi nghĩ lại, cẩn thận gõ một dòng đầy thành ý: “Không có gì đâu, chỉ muốn mượn ít tiền xài thôi.”
Chu Bạch: ...Đậu má!
Mình đυ.ng nhầm sào huyệt của thổ phỉ rồi à?
Gặp liền hai email tống tiền, đầu óc Chu Bạch thực sự muốn nổ tung.
Giờ anh đúng là miếng thịt béo, ai cũng muốn cắn một miếng!
Bạn gái anh trong ảnh thân mật với người khác, đầy mấy thứ bị làm mờ khó nói.
Mà nam chính trong ảnh, không phải anh.
Còn không phải bị “cắm sừng” thì là gì nữa?
Toàn thân đều bị phủ một màu xanh rờn.
Cả người Chu Bạch rơi vào trạng thái giữa mùa hè, từ lòng bàn chân lên tới đỉnh đầu đều bốc hỏa, chỉ muốn lao đến chém chết đôi cẩu nam nữ kia!
May là... anh ta cuối cùng cũng không phải dạng nóng máu không lý trí.
Khi lái xe đến dưới nhà bạn gái trong cơn giận dữ, anh đã kịp bình tĩnh lại.
Dù sao, Chu Bạch chỉ là một anh ấm bình thường, không có tài cán gì nổi bật, nhưng lời dạy của bố mẹ thì vẫn còn chút tác dụng.
Ví dụ như câu: “Lúc tức giận thì chẳng làm được chuyện gì nên thân đâu.”
Lúc Chu Bạch nghiến răng nghiến lợi lái xe quay về, đến con mắt cũng đỏ rực vì giận.
Tiện nói luôn, căn nhà mà bạn gái anh đang ở... trước kia vốn là của anh.
Hồi đó anh còn đang học đại học, tình cờ gặp một cô gái tự lực tự cường, chăm chỉ học hành.
Qua nhiều lần chạm mặt ngẫu nhiên, những cuộc trò chuyện vô tình, rồi một chuỗi hiểu lầm mà hai bên cùng chịu trách nhiệm...
Tóm lại, hai người họ yêu nhau.
Đã yêu rồi, thân là một thiếu gia chính hiệu, Chu Bạch sao có thể để bạn gái cùng gia đình sống ở một khu tập thể cũ kỹ, an ninh tệ hại, sắp bị giải tỏa chứ?
Vậy là nhất quyết bắt bạn gái nhận lấy căn nhà này.
Vì chuyện này, hai người còn giằng co khá lâu ...
Bạn gái của anh thật là kiên cường, mạnh mẽ biết bao!
Nếu không nhờ Chu Bạch bày mưu tính kế, lắt léo xoay xở, dốc hết tâm huyết “gài độ” ...
Thì chắc gì cô ấy đã chịu nhận!
Giờ đây, xe của Chu Bạch lao vun vυ"t trên đường, tay siết chặt vô lăng, trong đầu lại xuất hiện một nghi vấn mới...
Năm đó tặng nhà, có thật là mình ép quá nên cô ấy mới miễn cưỡng nhận không?
Chỉ có sự kiềm chế và tu dưỡng tối thiểu mới giúp anh lái xe an toàn về đến biệt thự.
Vừa bước xuống xe, anh đã soạn xong tin nhắn gửi cho bạn gái, ngắn gọn dứt khoát...
[Chúng ta chia tay đi.]
...
Nhưng đó là chuyện nhiều ngày trước rồi.
Thân là một người đàn ông đàng hoàng, bị “nhuộm xanh” thế này đúng là chuyện khó mà vẻ vang nổi.
Lại là một cậu ấm không lêu lổng, Chu Bạch vẫn phải giữ đạo đức tối thiểu, nên đành nén giận nuốt hận.
Ví dụ như, gọi ngay cho ngân hàng đóng băng thẻ phụ.
Cùng lúc đó báo với ban quản lý tòa nhà, đem căn hộ kia rao bán qua môi giới.
Tạ ơn trời đất, bởi vì gia đình bạn gái nghèo rớt mồng tơi lại còn có một ông bố nợ nần cờ bạc, nên dù anh là con trai của đại gia bất động sản, quá trình sang tên nhà vẫn chưa thực hiện được.
Cuộc chia tay diễn ra đột ngột như một cơn lốc xoáy.
Trong lúc đó bạn gái cũng từng đến khóc lóc níu kéo, nhưng loạt ảnh kia đã đánh thẳng vào thực tế quá phũ, filter và nụ cười đáng yêu cũng chẳng cứu vãn nổi 99% lời ngụy biện...
Lúc nhận được email của Sở Hà, Chu Bạch đang nằm dài trên ghế sofa, lướt livestream gϊếŧ thời gian.
Lấy gì giải sầu? Mua sắm là đủ.
Là một cậu ấm đơn giản không màu mè, lúc buồn thì xem livestream mua đồ theo trend đã là thói quen không đổi.
Trong điện thoại, MC livestream vẫn đang gào to:
“Lên rồi lên rồi, chỉ có 50 món! Đua tay nào chị em! Nhanh còn kịp! Không restock đâu nha, 5! 4! 3! 2! 1...”
Anh vừa định bấm vào link mua thì một email tràn ngập cả màn hình.
Font chữ xanh lét.
[Bạn muốn biết chữ “xanh” còn có bao nhiêu kiểu viết không.]
Đúng lúc này, người đang bị "đội mũ xanh" lại càng không muốn nhìn thấy cái chữ đó.
Chu Bạch vừa định lờ đi thì ngón tay đã ấn vào lúc nào không hay.
Nội dung không dài dòng, chỉ đính kèm mấy tấm ảnh chụp màn hình...
Có vẻ là đoạn chat.
Mà khi đoạn chat liên tục nhắc đến tên mình, Chu Bạch bỗng dưng ngồi bật dậy.
Đây là cuộc trò chuyện giữa bạn gái cũ và “bạn trai” thật sự của cô ta.
[An Tiểu Tuyết: Làm sao bây giờ? Anh An, tại anh cứ đòi chụp ảnh, giờ bị anh ta nhìn thấy rồi!]
[Triệu An: Nhìn thì sao, em thật sự thích cái tên mặt trắng đó à? Dù sao cũng không lỗ.]
[An Tiểu Tuyết: Không phải đâu, Anh An, em vừa thử, thẻ ngân hàng bị khóa hết rồi. Còn cái nhà nữa, lúc trước anh bảo em dựng chuyện, bảo là vì cha em nợ nần... Thế mà Chu Bạch lại nói mấy đứa dính nợ thì tốt nhất đừng đứng tên tài sản lớn! Giờ nhà còn chưa sang tên đó!]
[Triệu An: Đm em làm ăn kiểu gì thế hả!!!]
[Nhà thì chưa sang tên, đồ đạc cũng chưa cuỗm được, cuối cùng chỉ rút được mấy chục vạn từ thẻ thôi á?]
[An Tiểu Tuyết: Anh, không phải anh bảo “thả câu dài bắt cá lớn” sao... nếu em cưới được anh ta thì...]
[Triệu An: Cưới cái đầu em ấy!]
[Triệu An: Dựa vào em á? Cưới? Cái mùi “phòng tắm gội chân” trên người em còn chưa tẩy xong, tưởng phẫu thuật thẩm mỹ xong là được chắc?]
[Để anh nghĩ xem, chuyện này không thể để yên... đã không kiếm được tiền, chẳng phải công cốc rồi sao... Nghĩ cách làm một mẻ lớn đi, chi bằng cứ theo kiểu cũ mà làm, bắt cóc!]
Mắt Chu Bạch đỏ rực!
Một cặp cẩu nam nữ khốn nạn!
Trước kia mình mù thật rồi!
...
Cơn giận dần nguôi lại, Chu Bạch bắt đầu nghĩ đến chuyện khác ...
Ai gửi mình mấy ảnh chụp này?
Chẳng lẽ đám bắt cóc không đồng lòng, nội bộ lục đυ.c?
Rồi anh nhận ra, cái “bị cắm sừng” này giờ còn nhẹ nhàng chán.
Vì theo kế hoạch trong đoạn chat kia, đây căn bản không chỉ là chuyện nɠɵạı ŧìиɧ, mà là cả một tổ chức tội phạm nguy hiểm!
Anh lập tức trả lời email:
[Cậu là ai? Cậu muốn gì?.]
Ồ? Biết hỏi rồi cơ à?
Sở Hà ngồi trong tiệm net tinh thần hẳn lên!
Cô nghĩ đi nghĩ lại, cẩn thận gõ một dòng đầy thành ý: “Không có gì đâu, chỉ muốn mượn ít tiền xài thôi.”
Chu Bạch: ...Đậu má!
Mình đυ.ng nhầm sào huyệt của thổ phỉ rồi à?
Gặp liền hai email tống tiền, đầu óc Chu Bạch thực sự muốn nổ tung.
Giờ anh đúng là miếng thịt béo, ai cũng muốn cắn một miếng!
2
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
