TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 26
Chương 26: Trọng Sinh: Tôi Là Nữ Vương Công Nghệ (26)

Một học sinh thì biết được gì cơ chứ?

Thế là đối phương không chút do dự đáp ngay: “Tất nhiên là ba của Đào Đào Bảo rồi!”

“Ông ấy phát tài nhờ mở sàn thương mại điện tử đó!”

Sở Hà liếc nhìn cái trang web chẳng thèm bán lò phản ứng hạch kia, ánh mắt đầy vẻ ghét bỏ.

Thôi bỏ đi.

Cái web nát này rõ ràng không đủ tầm, không bán lò phản ứng, không bán nguyên liệu, không bán lớp phủ... chỉ biết buôn mấy đồ lưu niệm phim ảnh.

Nhìn là biết chẳng có tương lai.

Cô đành hạ tiêu chuẩn xuống: “Thôi vậy, cậu nói xem ở thành phố mình ai giàu nhất, làm gì mà giàu thế?”

“Hả? Ở thành phố mình á...”

Câu này khó hơn câu trước hẳn.

Vì dù sao câu trước lên mạng cũng có thể nghe được chút ít tin tức.

Nhưng cái thành phố nhỏ như Thiên Thủy này, ai mà quan tâm đến chuyện ai là người giàu nhất đâu.

Một là đẳng cấp chưa tới.

Hai là, đây có phải tiểu thuyết hào môn đâu, doanh nhân thì ai lại đem danh hiệu “người giàu nhất thành phố cấp địa khu” ra khoe chứ?

Khoe ra còn mất mặt thêm ấy!

Cậu bạn trẻ kia vò đầu bứt tai, ráng lục lại mớ tin vặt trong mấy diễn đàn tám chuyện: “Vậy... chắc là ông chủ của công ty địa ốc Lục Hằng, họ Chu, tên Chu Thiên Hằng.”

Bất động sản à?

Sở Hà lại thở dài.

Thời đại liên tinh bây giờ, có cả nhà con nhộng mang theo bên người, hành tinh thì hàng nghìn cái để chọn.

Ngoài hành tinh chủ ra, thì nơi nào còn có đất cho bất động sản phát triển nữa chứ?

Trên mấy hành tinh hoang, chỉ cần sống đủ 5 năm là được tặng hẳn quyền sở hữu vĩnh viễn một lô đất rộng 1000 mét vuông mà còn không ai thèm!

Chẳng ai màng tới cái trò này nữa.

Chưa kể bất động sản còn chậm lời hơn cả phản ứng hạch...

Làm ăn càng chậm chạp.

Tệ thật.

Nhưng... cái tên Chu Thiên Hằng thì cô có ấn tượng.

...

Sở Hà liếc nhìn cậu bạn bên cạnh, không hiểu sao đối phương bỗng thấy rùng mình, vội vàng rụt người lại trên ghế, không dám liếc sang nữa.

Còn cô thì tay bắt đầu gõ lạch cạch trên bàn phím, trên màn hình lần lượt hiện ra từng văn bản chồng lên nhau, cuối cùng chừa lại một khoảng trống.

Sở Hà từ tốn gõ ra hai chữ: Chu Bạch.

Ngay lập tức, tất cả thông tin liên quan có thể tra được đều hiện ra.

Bởi vì, trong trí nhớ của cô, cái người đàn ông trẻ tuổi mà cô gặp bên bờ sông kia, Chu Bạch, lúc cô mượn điện thoại anh ta tra cứu thông tin, trong chuỗi dữ liệu dày đặc đó, cũng thấy rõ một dòng...

Bố của anh ta hình như tên là Chu Thiên Hằng.

Mà nếu không phải vì mình xuất hiện, thì sự biến mất của Sở Hà trong dòng thời gian gốc, e là cũng phải do chính người kia thông báo.

Cái này... có thể gọi là một từ rất kỳ diệu trong thời đại tinh hải.

Duyên phận.

...

Tất nhiên, trong lòng Đại tướng Sở thì Chu Bạch vẫn là cái tên khá khó quên.

Dù gì lúc mới đến nơi, cô từng kéo tên này lại định mượn ít tiền tiêu vặt, mà đối phương một đồng cũng không đưa.

Giờ cô đã hiểu rồi, vì thời đại này ai cũng dùng thanh toán điện tử, mà cô không có smartphone thì chẳng khác nào một người nghèo tuyệt đối rồi còn gì.

Vậy nên, cũng không trách vụ vay tiền bất thành nữa, đúng không?

Hiện tại đang sống trong môi trường giáo dục “năm điều tốt, bốn điều đẹp, ba tình yêu lớn” và thuộc loại “thanh niên ưu tú, thuộc lòng giá trị cốt lõi” như cô thì tất nhiên không thể nghĩ đến chuyện vay tiền rồi.

Trường Canh năm xưa từng nói, nếu không chuẩn bị kỹ càng, kiểu vay tiền như thế rất dễ gây họa, cuối cùng lại phải nhờ anh vất vả đi giải quyết hậu quả, không đáng, không đáng.

Vậy nên lần này, Sở Hà nảy ra một ý tưởng khác: Liên hệ thử xem, biết đâu cậu con trai nhà giàu này lại có cách nào kiếm tiền nhanh cũng nên?

Dù gì, không vay tiền thì vay ý tưởng cũng được mà, phải không?

Đã là con nhà giàu thì ít ra cũng có con mắt kinh doanh chứ?

Ai dè... cái khí chất giàu sang chưa thấy đâu, mà cái khí xanh lè thì rõ mồn một.

Lúc mới gặp, Sở Hà còn tưởng nhuộm tóc xanh là một kiểu tự giễu hay hình thức tự an ủi phổ biến ở đây.

Mặc dù vừa nói xong đã bị tên kia nổi giận l*иg lộn, cô lập tức hiểu là mình lỡ lời rồi.

Tóm lại, chuyện cũ không nhắc nữa.

Giờ nhìn hàng loạt thông tin hiện ra trên ô tìm kiếm, Sở Hà không nhịn được nhíu mày, biểu cảm đầy ám ảnh.

Cậu trai bên cạnh lén liếc qua một cái ...

Mẹ ơi!!!

Học thần đang xem cái quái gì thế?

Toàn là ảnh trắng lóa, che mờ, đầy thứ đáng sợ, không nên nhìn...

Cậu ta không nhịn được rướn cổ nhìn kỹ hơn ...

Kết quả còn chưa kịp tập trung ánh mắt, đã bị một bàn tay úp lêи đỉиɦ đầu, một lực ép mạnh không cưỡng lại được từ từ đè xuống, ép cậu quay lại ghế, cứng ngắc như con rối gỗ.

Không nhúc nhích nổi.

Còn phải nghe màn tra khảo linh hồn từ học thần: “Thứ này, cũng tới lượt cậu xem à?”

Lúc này Sở Hà ngồi vắt chân, người hơi nghiêng về phía trước, một tay đè đầu cậu ta, tay còn lại chống cằm, nhướn mày nhìn xuống, ánh mắt đầy soi mói.

Cậu nam sinh bên cạnh ấm ức vô cùng: Thật ra đúng là thứ không nên xem thiệt, nhưng mà cũng đâu phải con gái nên xem chứ?

Bình đẳng giới mà, sao nữ được coi mà nam thì không?

Nhưng Sở Hà tuy cười tủm tỉm, mà khí chất nguy hiểm cứ quấn lấy không tan, cậu ta chỉ còn cách ngậm đắng nuốt cay, quyết tâm tối nay lên group sẽ kể lại chuyện “dị nhân học thần” này cho cả đám nghe cho hả giận.

Sở Hà thấy bên cạnh yên ổn lại thì cũng mặc kệ, lúc này sắp xếp xong toàn bộ thông tin đã nhập, chỉnh sửa và biên tập email, rồi gửi đi.

Có kiếm được một mẻ trước kỳ nghỉ hay không, tất cả trông chờ vào lần này!

...

Về phần Chu Bạch, thật ra sớm đã quên Sở Hà rồi.

Cũng đâu phải chuyện gì to tát.

Chỉ là sáng sớm hôm đó vô tình gặp một nữ sinh lớp 12 trốn học thôi mà.

Nhưng mà...

Gần đây anh ta lại đang có chuyện lớn phải giải quyết!

Bởi vì đúng hôm đó, cô gái kia tùy tiện nói một câu bâng quơ, không ngờ lại ứng nghiệm!

Thật đúng là duyên phận.

Nếu không phải vì cái máy tính bảng đồng bộ tài khoản nhiều nền tảng, thì chắc anh ta cũng chẳng buồn mở ra xem.

Dù gì, bản thân cũng đâu phải con gái, ai rảnh mà suốt ngày mở album hình coi tới coi lui.

3

0

2 tuần trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.