0 chữ
Chương 25
Chương 25: Trọng Sinh: Tôi Là Nữ Vương Công Nghệ (25)
Tiếc là kỹ năng không bằng người, vài cái click là nhân vật đã chết, âm thanh hiệu ứng thay đổi luôn.
Cậu ta buột miệng chửi một câu: “Mẹ kiếp!”
Rồi mới ngẩng đầu lên: “Mấy tiếng? Có chứng minh nhân dân không?”
Sở Hà thấy khá mới lạ.
Cô đã nghe Tóc xoăn kể rồi, giờ chơi game đều dùng máy tính hoặc điện thoại, mấy kiểu nhập thức vào game thì vẫn chưa phổ biến.
Kiểu này mà cũng gọi là chơi game được sao?
Sở Hà cảm thấy, người hiện đại bây giờ đúng là thú vị ghê.
Cô tính toán thời gian, lần này trốn ra dễ như vậy, thì cũng không cần đi quá lâu, kẻo trưa có ai về ký túc xá mà phát hiện ra thì phiền, ảnh hưởng lần xin nghỉ tiếp theo.
Nghĩ rồi cô bình tĩnh đáp: “Hai tiếng.”
Giờ mới hơn chín giờ, quay về lúc 11:30 là dư sức.
Cậu kia cũng quen tay bật máy: “Ok, 8 tệ.”
Sở Hà khựng lại một chút, nhìn mã QR dán sau máy tính mới sực nhớ, mình không có smartphone, giờ coi như thuộc loại “tụt hậu” rồi.
Thế là rút tờ 100 trong xấp 300 tệ mới được phát ở trường ra đưa luôn.
Chỗ khác thì chưa chắc người ta thối lại tiền, nhưng tiệm net này khách chủ yếu là học sinh, nên tiền mặt vẫn là tiện nhất.
Thành ra cũng không lo thiếu tiền thối.
Lúc này, ở khu ngồi ngoài cùng trong sảnh, một nam sinh ngẩng đầu nhìn thoáng qua cô, rồi lại quay đi, suy nghĩ gì đó, lại quay đầu nhìn thêm lần nữa.
Cuối cùng, cậu ta không nhịn được, lấy cùi chỏ huých đứa ngồi bên cạnh: “Má ơi! Mày làm cái gì thế?”
“Đừng huých tao! Đừng! Ê ê! Má nó, tao chết rồi!”
Cậu nam sinh kia chẳng hề có ý ăn năn khi làm liên lụy bạn, dù sao thì hai đứa bọn họ gà như nhau, chết sớm chết muộn gì chẳng vậy.
Giờ thì lại tỏ vẻ hóng chuyện đầy hào hứng: “Ê, mày nhìn con nhỏ mới vô tiệm kìa, có phải là Sở Hà trường mình không?”
Giọng nhỏ xíu, lại ngồi cách xa, nhưng không hiểu sao, Sở Hà, người đang bị hai cặp mắt lén lút dòm ngó, lại đúng lúc quay đầu lại, gật đầu nhẹ với hai đứa tụi nó.
Hai nam sinh: ...
Cả hai lập tức chui rút về chỗ.
Học thần mà cũng đi net á?
Sốc thật sự!
Khoan đã!
Bọn họ đang trốn học ra ngoài đó! Hôm nay đâu phải cuối tuần đâu nhỉ?
...
Sở Hà thì đã đi tới máy được chỉ định, chậm rãi ngồi xuống.
Ánh mắt cô lướt qua màn hình trước mặt, rồi đến bàn phím chuột, rồi dừng lại ở thùng máy nối với đủ loại dây điện bên dưới.
Cô ngần ngừ một hồi, mới lần mò từ trí nhớ ít ỏi về máy tính, theo bản năng nhấn nút nguồn.
Rồi lặng lẽ chờ máy khởi động.
Trong lúc chờ đợi, hiếm khi cô thấy băn khoăn ...
Tìm cái gì giờ?
Nghĩ đến chuyện hiện tại trong túi chỉ có vài trăm tệ, sau kỳ thi đại học phải nhanh chóng kiếm tiền mới được.
Với trình độ công nghệ hiện nay ở Sơn Hải Tinh, muốn kiếm tiền nhanh thì chắc chắn phải nhắm đến ngành kỹ thuật.
Dù gì Sở Hà tuy lý thuyết dốt đặc cán mai, nhưng khả năng thực hành và kiến thức cơ khí thì đúng là mạnh thật.
Chỉ là mấy phát minh nhỏ nhặt chẳng đủ gãi ngứa.
Cô là đại tướng bá đạo cơ mà, sao có thể chấp nhận những món lợi vặt đó được?
Đã làm thì phải làm cái gì đó hoành tráng một chút!
...
Trong đầu cô nhanh chóng hình thành ý tưởng, lúc này tràn đầy tự tin mở cái “Đào Đào Bảo” thần thánh mà học sinh nào cũng hay dùng, cái gì cũng có thể mua được.
Ở thanh tìm kiếm, cô nhập vào thứ mình cần ...
[Lò phản ứng hạch vi mô.]
...
Trang kết quả lập tức hiện ra.
Mắt Sở Hà sáng rực ...
Đúng là Đào Đào Bảo, thứ gì cũng có, tiện thật!
Nhưng... có gì đó sai sai?
Sao mấy cái “lò phản ứng hạch vi mô” này trông giống hình tròn, viền có ký tự, giữa còn phát sáng?
[Proof That Tony Stark.]
[Has A Heart.]
???
Sở Hà rối rắm, đây là... bia mộ của kỹ sư thiết kế lò phản ứng à?
Cô bấm vào thử, phát hiện cái “lò phản ứng” nhỏ xíu giá 160 tệ đó, phần thông tin ghi là:
[Chất liệu: hợp kim, đồng thau, nhựa acrylic, nhựa, nhựa ABS.]
Cái đầu nhỏ nhắn lập tức đầy dấu chấm hỏi.
Đại tướng bá đạo thật sự không hiểu nổi, giờ chỉ cần mấy vật liệu này là làm được lò phản ứng hạch vi mô rồi sao?
Cái gì vậy?
Công nghệ phép thuật à?
Với lại, sao lại phải ghi chú thêm [bản giống của Iron Man.]? Iron Man là ai? Tên kỹ sư hả?
Cao Điềm Điềm từng nói: chuyện gì không biết thì tra Baidu.
Sở Hà lập tức nhập cụm từ [Iron Man] vào ô tìm kiếm.
Một giây sau, cô câm nín.
Cái Đào Đào Bảo chết tiệt này, đến mua cái lò phản ứng hạch vi mô còn không ra hồn, vậy thì làm sao xây dựng cơ sở nền tảng đây?
Chẳng lẽ cô phải tự làm?
Khốn thật!
Phi lý hết sức!
Ban đầu còn định làm một lò phản ứng hiệu năng cao để tạo nền móng, thay thế thị trường năng lượng hiện nay, sau đó làm một thương vụ lớn với chính phủ, kiếm một mớ đủ sống sung sướиɠ trước đã.
Mà giờ xem ra, hơi khó đấy.
Bởi vì mới nãy cô có tra sơ tình hình phát triển công nghệ và nguyên vật liệu hiện tại, với thân phận học sinh như cô bây giờ thì đừng nói đến động tay vào, đến vật liệu cơ bản còn chẳng tiếp cận được.
Sở Hà thở dài.
Cũng tại tiết Vật Lý chỉ dạy công thức với định lý, chứ chẳng nói mấy thứ liên quan đến tiến bộ công nghệ.
Còn những kiến thức kiểu này, lúc cô nhận ký ức thì cũng không tìm hiểu sâu.
Nếu lò phản ứng vi mô còn chưa có, vậy thì nổ neutron, va chạm nguyên tử, lõi sao nhân tạo... chẳng phải cũng chưa được áp dụng?
Công nghệ của Sơn Hải Tinh này đúng là... quá chán!
Phiền rồi đây, mấy dự định bị phá sản, kiếm tiền cũng khó, giá mà Trường Canh còn ở bên thì tốt biết mấy.
Sở Hà vò đầu bứt tai đầy phiền não.
Lúc này, một cậu học sinh cũng lén trốn học từ trường cấp ba số 2 ra ngoài, bị tiếng thở dài của cô thu hút, nhìn gương mặt quen thuộc luôn dính trên bảng vinh danh, lập tức ngẩn người.
Quay sang nhìn màn hình máy tính bên cô, toàn là tài liệu chất chồng với mớ ký hiệu thần bí nhìn không hiểu nổi, nam sinh kia bất giác rùng mình run rẩy.
Thầy cô nói cũng đâu sai.
Học sinh giỏi á hả, không chỉ ngủ cũng nghĩ đến học, mà ngay cả đi net cũng không quên học luôn cơ đấy!
Hu hu!
Sở Hà sớm đã phát hiện ra có ánh mắt đang nhìn mình, bèn bất ngờ quay đầu hỏi: “Cậu nói xem, bây giờ trong nước ai là người giàu nhất? Làm giàu bằng cách nào thế?”
Cậu ta buột miệng chửi một câu: “Mẹ kiếp!”
Rồi mới ngẩng đầu lên: “Mấy tiếng? Có chứng minh nhân dân không?”
Sở Hà thấy khá mới lạ.
Cô đã nghe Tóc xoăn kể rồi, giờ chơi game đều dùng máy tính hoặc điện thoại, mấy kiểu nhập thức vào game thì vẫn chưa phổ biến.
Kiểu này mà cũng gọi là chơi game được sao?
Sở Hà cảm thấy, người hiện đại bây giờ đúng là thú vị ghê.
Cô tính toán thời gian, lần này trốn ra dễ như vậy, thì cũng không cần đi quá lâu, kẻo trưa có ai về ký túc xá mà phát hiện ra thì phiền, ảnh hưởng lần xin nghỉ tiếp theo.
Nghĩ rồi cô bình tĩnh đáp: “Hai tiếng.”
Giờ mới hơn chín giờ, quay về lúc 11:30 là dư sức.
Cậu kia cũng quen tay bật máy: “Ok, 8 tệ.”
Thế là rút tờ 100 trong xấp 300 tệ mới được phát ở trường ra đưa luôn.
Chỗ khác thì chưa chắc người ta thối lại tiền, nhưng tiệm net này khách chủ yếu là học sinh, nên tiền mặt vẫn là tiện nhất.
Thành ra cũng không lo thiếu tiền thối.
Lúc này, ở khu ngồi ngoài cùng trong sảnh, một nam sinh ngẩng đầu nhìn thoáng qua cô, rồi lại quay đi, suy nghĩ gì đó, lại quay đầu nhìn thêm lần nữa.
Cuối cùng, cậu ta không nhịn được, lấy cùi chỏ huých đứa ngồi bên cạnh: “Má ơi! Mày làm cái gì thế?”
“Đừng huých tao! Đừng! Ê ê! Má nó, tao chết rồi!”
Cậu nam sinh kia chẳng hề có ý ăn năn khi làm liên lụy bạn, dù sao thì hai đứa bọn họ gà như nhau, chết sớm chết muộn gì chẳng vậy.
Giọng nhỏ xíu, lại ngồi cách xa, nhưng không hiểu sao, Sở Hà, người đang bị hai cặp mắt lén lút dòm ngó, lại đúng lúc quay đầu lại, gật đầu nhẹ với hai đứa tụi nó.
Hai nam sinh: ...
Cả hai lập tức chui rút về chỗ.
Học thần mà cũng đi net á?
Sốc thật sự!
Khoan đã!
Bọn họ đang trốn học ra ngoài đó! Hôm nay đâu phải cuối tuần đâu nhỉ?
...
Sở Hà thì đã đi tới máy được chỉ định, chậm rãi ngồi xuống.
Ánh mắt cô lướt qua màn hình trước mặt, rồi đến bàn phím chuột, rồi dừng lại ở thùng máy nối với đủ loại dây điện bên dưới.
Cô ngần ngừ một hồi, mới lần mò từ trí nhớ ít ỏi về máy tính, theo bản năng nhấn nút nguồn.
Rồi lặng lẽ chờ máy khởi động.
Tìm cái gì giờ?
Nghĩ đến chuyện hiện tại trong túi chỉ có vài trăm tệ, sau kỳ thi đại học phải nhanh chóng kiếm tiền mới được.
Với trình độ công nghệ hiện nay ở Sơn Hải Tinh, muốn kiếm tiền nhanh thì chắc chắn phải nhắm đến ngành kỹ thuật.
Dù gì Sở Hà tuy lý thuyết dốt đặc cán mai, nhưng khả năng thực hành và kiến thức cơ khí thì đúng là mạnh thật.
Chỉ là mấy phát minh nhỏ nhặt chẳng đủ gãi ngứa.
Cô là đại tướng bá đạo cơ mà, sao có thể chấp nhận những món lợi vặt đó được?
Đã làm thì phải làm cái gì đó hoành tráng một chút!
...
Trong đầu cô nhanh chóng hình thành ý tưởng, lúc này tràn đầy tự tin mở cái “Đào Đào Bảo” thần thánh mà học sinh nào cũng hay dùng, cái gì cũng có thể mua được.
Ở thanh tìm kiếm, cô nhập vào thứ mình cần ...
[Lò phản ứng hạch vi mô.]
...
Trang kết quả lập tức hiện ra.
Mắt Sở Hà sáng rực ...
Đúng là Đào Đào Bảo, thứ gì cũng có, tiện thật!
Nhưng... có gì đó sai sai?
Sao mấy cái “lò phản ứng hạch vi mô” này trông giống hình tròn, viền có ký tự, giữa còn phát sáng?
[Proof That Tony Stark.]
[Has A Heart.]
???
Sở Hà rối rắm, đây là... bia mộ của kỹ sư thiết kế lò phản ứng à?
Cô bấm vào thử, phát hiện cái “lò phản ứng” nhỏ xíu giá 160 tệ đó, phần thông tin ghi là:
[Chất liệu: hợp kim, đồng thau, nhựa acrylic, nhựa, nhựa ABS.]
Cái đầu nhỏ nhắn lập tức đầy dấu chấm hỏi.
Đại tướng bá đạo thật sự không hiểu nổi, giờ chỉ cần mấy vật liệu này là làm được lò phản ứng hạch vi mô rồi sao?
Cái gì vậy?
Công nghệ phép thuật à?
Với lại, sao lại phải ghi chú thêm [bản giống của Iron Man.]? Iron Man là ai? Tên kỹ sư hả?
Cao Điềm Điềm từng nói: chuyện gì không biết thì tra Baidu.
Sở Hà lập tức nhập cụm từ [Iron Man] vào ô tìm kiếm.
Một giây sau, cô câm nín.
Cái Đào Đào Bảo chết tiệt này, đến mua cái lò phản ứng hạch vi mô còn không ra hồn, vậy thì làm sao xây dựng cơ sở nền tảng đây?
Chẳng lẽ cô phải tự làm?
Khốn thật!
Phi lý hết sức!
Ban đầu còn định làm một lò phản ứng hiệu năng cao để tạo nền móng, thay thế thị trường năng lượng hiện nay, sau đó làm một thương vụ lớn với chính phủ, kiếm một mớ đủ sống sung sướиɠ trước đã.
Mà giờ xem ra, hơi khó đấy.
Bởi vì mới nãy cô có tra sơ tình hình phát triển công nghệ và nguyên vật liệu hiện tại, với thân phận học sinh như cô bây giờ thì đừng nói đến động tay vào, đến vật liệu cơ bản còn chẳng tiếp cận được.
Sở Hà thở dài.
Cũng tại tiết Vật Lý chỉ dạy công thức với định lý, chứ chẳng nói mấy thứ liên quan đến tiến bộ công nghệ.
Còn những kiến thức kiểu này, lúc cô nhận ký ức thì cũng không tìm hiểu sâu.
Nếu lò phản ứng vi mô còn chưa có, vậy thì nổ neutron, va chạm nguyên tử, lõi sao nhân tạo... chẳng phải cũng chưa được áp dụng?
Công nghệ của Sơn Hải Tinh này đúng là... quá chán!
Phiền rồi đây, mấy dự định bị phá sản, kiếm tiền cũng khó, giá mà Trường Canh còn ở bên thì tốt biết mấy.
Sở Hà vò đầu bứt tai đầy phiền não.
Lúc này, một cậu học sinh cũng lén trốn học từ trường cấp ba số 2 ra ngoài, bị tiếng thở dài của cô thu hút, nhìn gương mặt quen thuộc luôn dính trên bảng vinh danh, lập tức ngẩn người.
Quay sang nhìn màn hình máy tính bên cô, toàn là tài liệu chất chồng với mớ ký hiệu thần bí nhìn không hiểu nổi, nam sinh kia bất giác rùng mình run rẩy.
Thầy cô nói cũng đâu sai.
Học sinh giỏi á hả, không chỉ ngủ cũng nghĩ đến học, mà ngay cả đi net cũng không quên học luôn cơ đấy!
Hu hu!
Sở Hà sớm đã phát hiện ra có ánh mắt đang nhìn mình, bèn bất ngờ quay đầu hỏi: “Cậu nói xem, bây giờ trong nước ai là người giàu nhất? Làm giàu bằng cách nào thế?”
2
0
2 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
