0 chữ
Chương 24
Chương 24: Trọng Sinh: Tôi Là Nữ Vương Công Nghệ (24)
Tuy giọng điệu hơi kỳ lạ, vẻ mặt cũng chẳng mấy nghiêm túc, nhưng danh tiếng của Sở Hà trước giờ quá tốt, lại là đứa trẻ ngoan ngoãn khiến người ta thương, nên thầy tạm gác nghi ngờ, hiền lành nói:
“Thế em cứ gục đầu xuống bàn nghỉ cũng được, chắc là mệt lắm rồi, thầy viết giấy xin nghỉ cho em, em về ký túc xá nghỉ ngơi đi. Lát nữa bảo bạn trong lớp báo lại với giáo viên chủ nhiệm là được.”
Sở dĩ không ai đề cập đến chuyện lên phòng y tế là vì... y tế trường này chỉ là cái mác, chưa từng chữa khỏi cho ai cái gì cả.
Nếu không phải quy định bắt buộc phải có thì chắc cũng dẹp lâu rồi.
Mắt Sở Hà sáng rực!
Có chuyện tốt vậy mà không nói sớm?
Sớm biết thì tiết một cô đã trả lời vậy rồi, tiếc là còn ngại ngùng giả vờ nữa chứ!
Quả nhiên, đè nén bản tính thật là sai lầm.
Cô gật đầu lia lịa: “Dạ, cảm ơn thầy nhiều ạ!”
Thầy giáo Toán cũng thở dài một tiếng: “Được rồi, thầy viết liền cho em, lát nữa nhớ về nghỉ nhé. Trưa thầy nhờ bạn mua cơm mang về cho em, trời nóng, ngủ thêm một chút.”
Nghe đi! Nhìn đi! Giáo viên thần tiên gì thế này?
Học dốt ai mà chẳng cần một người thầy thế này cơ chứ!!!
Nhưng tiếc là ở trường cấp ba số 2 Thiên Thủy, một cỗ máy giáo dục vô tình, mức độ thiện cảm của giáo viên không phải lúc nào cũng dành cho học sinh học dốt đâu!
Ngồi phía sau Sở Hà, tóc xoăn và Đeo kính nghiến răng đến phát ê!
Nghe thử xem mấy lời đó, cái giọng đó!
Cứ như đang nâng niu một cục bông gòn ấy!
Còn kêu ngủ thêm chút nữa?
Sao mấy lời dịu dàng như thế chưa từng chiếu rọi đến đám học sinh tầm thường như bọn họ chứ!
Hôm qua còn bảo những ngày này nhàm chán lắm cơ mà, vậy mà nay đã nghĩ cách trốn học rồi...
Cái năng lực hành động này, thua xa! Không đú được luôn ấy!
Nghĩ đến điểm số của bản thân, cả đám chỉ biết nuốt nước mắt vào trong.
...
Thầy giáo Toán viết giấy cực nhanh, chữ rồng bay phượng múa, chưa đầy hai phút đã xong.
Sở Hà không chần chừ lấy một giây, cầm lấy giấy phép là quay đầu về ký túc xá liền, nếu không có giấy, dì quản lý không mở cửa đâu!
Chờ đến khi tiết học kết thúc, thầy Toán còn gọi cậu lớp phó học tập kiêm cán sự môn Toán thân quen nhất lại, móc từ túi ra 50 tệ.
“Trưa xem ai đi mua cơm cho Sở Hà, đưa bạn ấy số tiền này, bảo chọn món nào bổ dưỡng vào.”
Chuyện này chẳng phải lần đầu họ làm.
Suốt ba năm cấp ba, Sở Hà vì suy dinh dưỡng cũng đã xin nghỉ mấy lần.
Mỗi lần đều có thầy cô các môn thay phiên chăm sóc như vậy.
Tiền lương giáo viên chẳng cao, giờ lại bị năm lớp 12 chiếm hết thời gian, mà chính phủ thì cấm dạy thêm ...
Thành phố Thiên Thủy này cũng chẳng phải nơi phát triển gì, đến danh hiệu thành phố hạng ba còn chưa đạt được nữa là.
Thu nhập trung bình thì bèo bọt, trong khi giá nhà và chi phí sinh hoạt cứ tăng vùn vụt.
Mấy trăm tệ thì đúng là hơi xót thật.
Giáo viên cũng phải nuôi gia đình chứ!
Nhưng thỉnh thoảng cho học sinh cải thiện bữa ăn thì vẫn gắng được.
Sở Hà cũng hiểu lòng thầy cô.
Cô cứng đầu, không nhận mấy ân tình trực tiếp, nhưng đã được thể hiện kín đáo như vậy rồi, lại chỉ là một bữa ăn...
Sở Hà không giỏi ăn nói, chỉ biết âm thầm ghi nhớ ân tình này, mong rằng một ngày nào đó có thể báo đáp tấm lòng của những người thầy người cô đã yêu thương cô.
Lớp phó học tập cũng đã quá quen việc: “Dạ, thầy yên tâm, trưa em đi mua cơm cho bạn ấy.”
Vừa dứt lời là cầm tiền đi luôn.
...
Trong khi đó, Sở Hà, người đang được thầy cô bạn bè âm thầm chăm lo, thì vừa về tới ký túc xá đã giả vờ soạn đồ một chút, rồi lập tức... nhảy cửa sổ.
Leo từ ban công ra ngoài, người dính sát vào tường như một con thạch sùng, từ tầng ba mà nói thì chẳng cao là bao, vài cái đạp chân là đã nhẹ nhàng đáp đất.
Còn chẳng cần dùng đến kỹ năng gì cơ đấy.
Dù sao, bức tường xi măng cũ kỹ này, dễ leo hơn nhiều so với loại tường gương thời kỳ Tinh Hải.
Ký túc xá nữ tất nhiên là không có camera, leo ra phía sau là tường rào, sau tường là ngọn đồi nhỏ, qua đồi là con đường lớn, bên đường có tuyến xe buýt vào thành phố.
Nếu không muốn vào thành phố, đi thêm bảy tám trăm mét là có ngay một tiệm net.
Không cần hỏi làm sao biết mấy thông tin này, đám con trai trong lớp ai mà chẳng rành.
Tóc xoăn và Đeo kính thậm chí còn thuộc làu số lượng máy, cái nào là máy mới nhất trong quán net.
Tất nhiên, cũng không quên dặn dò: “Đi net này có rủi ro đấy! Lên máy thì nhớ cảnh giác nha!”
Trường ở gần đó, ký túc xá giáo viên cũng nằm trong khu này, giáo viên rảnh là hay qua đó tóm học sinh lắm!
Sở Hà nghĩ bụng: Câu này tôi biết!
Làm sao để tránh né cảnh sát tinh hệ / quản lý khu vực / khóa máy tự động / camera theo dõi... chính là kỹ năng sống của cô mà!
Quả nhiên tiệm net mà Tóc xoăn giới thiệu đáng đồng tiền bát gạo.
Khu này vốn hơi hẻo lánh, nhưng lại có mấy trường tư thục nằm gần nhau, mà chất lượng dạy dỗ với quản lý thì đúng là một trời một vực, rác rưởi.
Vậy nên ông chủ mới dọn đến đây mở tiệm net.
Chỉ tiếc, mấy trường tư này chẳng có bao nhiêu học sinh, tiệm net mở ở đây có kiếm được thì cũng chỉ gọi là tạm đủ sống, chứ nói đến đông khách thì...
Thôi khỏi nghĩ.
Ai mà ngờ, sau khi trường tư phá sản, trường cấp ba số 2 Thiên Thủy lại tiếp quản!
Đây là trường trọng điểm đó nha!
Đã vậy, hiệu trưởng mới còn ham rẻ, tiếp nhận luôn mấy học sinh “giá cao” còn sót lại của trường cũ... rồi cộng thêm những lớp “giá cao” lẫn trong khối phổ thông chẳng ai quản lý cho đàng hoàng...
Bây giờ thì tiệm net này rực rỡ hẳn lên.
Chất lượng đầu vào của trường càng ngày càng xuống dốc, năm sau kém hơn năm trước.
Ngược lại, chuyện làm ăn của tiệm net so với mấy năm trước lại lên như diều gặp gió.
Ông chủ nhìn thế là biết thời biết thế, lập tức mở rộng diện tích, từng đợt thay hết máy cũ bằng máy mới.
Lúc Sở Hà bước vào, khu vực tầng một máy móc nhìn vào đều còn rất mới.
...
Quầy lễ tân có một nam sinh đang mải mê chơi game, cảm giác được có người tới, cậu ta cũng đứng dậy, nhưng mắt vẫn dính trên màn hình, tay thì không rời chuột.
“Thế em cứ gục đầu xuống bàn nghỉ cũng được, chắc là mệt lắm rồi, thầy viết giấy xin nghỉ cho em, em về ký túc xá nghỉ ngơi đi. Lát nữa bảo bạn trong lớp báo lại với giáo viên chủ nhiệm là được.”
Sở dĩ không ai đề cập đến chuyện lên phòng y tế là vì... y tế trường này chỉ là cái mác, chưa từng chữa khỏi cho ai cái gì cả.
Nếu không phải quy định bắt buộc phải có thì chắc cũng dẹp lâu rồi.
Mắt Sở Hà sáng rực!
Có chuyện tốt vậy mà không nói sớm?
Sớm biết thì tiết một cô đã trả lời vậy rồi, tiếc là còn ngại ngùng giả vờ nữa chứ!
Quả nhiên, đè nén bản tính thật là sai lầm.
Thầy giáo Toán cũng thở dài một tiếng: “Được rồi, thầy viết liền cho em, lát nữa nhớ về nghỉ nhé. Trưa thầy nhờ bạn mua cơm mang về cho em, trời nóng, ngủ thêm một chút.”
Nghe đi! Nhìn đi! Giáo viên thần tiên gì thế này?
Học dốt ai mà chẳng cần một người thầy thế này cơ chứ!!!
Nhưng tiếc là ở trường cấp ba số 2 Thiên Thủy, một cỗ máy giáo dục vô tình, mức độ thiện cảm của giáo viên không phải lúc nào cũng dành cho học sinh học dốt đâu!
Ngồi phía sau Sở Hà, tóc xoăn và Đeo kính nghiến răng đến phát ê!
Nghe thử xem mấy lời đó, cái giọng đó!
Cứ như đang nâng niu một cục bông gòn ấy!
Còn kêu ngủ thêm chút nữa?
Sao mấy lời dịu dàng như thế chưa từng chiếu rọi đến đám học sinh tầm thường như bọn họ chứ!
Cái năng lực hành động này, thua xa! Không đú được luôn ấy!
Nghĩ đến điểm số của bản thân, cả đám chỉ biết nuốt nước mắt vào trong.
...
Thầy giáo Toán viết giấy cực nhanh, chữ rồng bay phượng múa, chưa đầy hai phút đã xong.
Sở Hà không chần chừ lấy một giây, cầm lấy giấy phép là quay đầu về ký túc xá liền, nếu không có giấy, dì quản lý không mở cửa đâu!
Chờ đến khi tiết học kết thúc, thầy Toán còn gọi cậu lớp phó học tập kiêm cán sự môn Toán thân quen nhất lại, móc từ túi ra 50 tệ.
“Trưa xem ai đi mua cơm cho Sở Hà, đưa bạn ấy số tiền này, bảo chọn món nào bổ dưỡng vào.”
Chuyện này chẳng phải lần đầu họ làm.
Suốt ba năm cấp ba, Sở Hà vì suy dinh dưỡng cũng đã xin nghỉ mấy lần.
Tiền lương giáo viên chẳng cao, giờ lại bị năm lớp 12 chiếm hết thời gian, mà chính phủ thì cấm dạy thêm ...
Thành phố Thiên Thủy này cũng chẳng phải nơi phát triển gì, đến danh hiệu thành phố hạng ba còn chưa đạt được nữa là.
Thu nhập trung bình thì bèo bọt, trong khi giá nhà và chi phí sinh hoạt cứ tăng vùn vụt.
Mấy trăm tệ thì đúng là hơi xót thật.
Giáo viên cũng phải nuôi gia đình chứ!
Nhưng thỉnh thoảng cho học sinh cải thiện bữa ăn thì vẫn gắng được.
Sở Hà cũng hiểu lòng thầy cô.
Cô cứng đầu, không nhận mấy ân tình trực tiếp, nhưng đã được thể hiện kín đáo như vậy rồi, lại chỉ là một bữa ăn...
Sở Hà không giỏi ăn nói, chỉ biết âm thầm ghi nhớ ân tình này, mong rằng một ngày nào đó có thể báo đáp tấm lòng của những người thầy người cô đã yêu thương cô.
Lớp phó học tập cũng đã quá quen việc: “Dạ, thầy yên tâm, trưa em đi mua cơm cho bạn ấy.”
Vừa dứt lời là cầm tiền đi luôn.
...
Trong khi đó, Sở Hà, người đang được thầy cô bạn bè âm thầm chăm lo, thì vừa về tới ký túc xá đã giả vờ soạn đồ một chút, rồi lập tức... nhảy cửa sổ.
Leo từ ban công ra ngoài, người dính sát vào tường như một con thạch sùng, từ tầng ba mà nói thì chẳng cao là bao, vài cái đạp chân là đã nhẹ nhàng đáp đất.
Còn chẳng cần dùng đến kỹ năng gì cơ đấy.
Dù sao, bức tường xi măng cũ kỹ này, dễ leo hơn nhiều so với loại tường gương thời kỳ Tinh Hải.
Ký túc xá nữ tất nhiên là không có camera, leo ra phía sau là tường rào, sau tường là ngọn đồi nhỏ, qua đồi là con đường lớn, bên đường có tuyến xe buýt vào thành phố.
Nếu không muốn vào thành phố, đi thêm bảy tám trăm mét là có ngay một tiệm net.
Không cần hỏi làm sao biết mấy thông tin này, đám con trai trong lớp ai mà chẳng rành.
Tóc xoăn và Đeo kính thậm chí còn thuộc làu số lượng máy, cái nào là máy mới nhất trong quán net.
Tất nhiên, cũng không quên dặn dò: “Đi net này có rủi ro đấy! Lên máy thì nhớ cảnh giác nha!”
Trường ở gần đó, ký túc xá giáo viên cũng nằm trong khu này, giáo viên rảnh là hay qua đó tóm học sinh lắm!
Sở Hà nghĩ bụng: Câu này tôi biết!
Làm sao để tránh né cảnh sát tinh hệ / quản lý khu vực / khóa máy tự động / camera theo dõi... chính là kỹ năng sống của cô mà!
Quả nhiên tiệm net mà Tóc xoăn giới thiệu đáng đồng tiền bát gạo.
Khu này vốn hơi hẻo lánh, nhưng lại có mấy trường tư thục nằm gần nhau, mà chất lượng dạy dỗ với quản lý thì đúng là một trời một vực, rác rưởi.
Vậy nên ông chủ mới dọn đến đây mở tiệm net.
Chỉ tiếc, mấy trường tư này chẳng có bao nhiêu học sinh, tiệm net mở ở đây có kiếm được thì cũng chỉ gọi là tạm đủ sống, chứ nói đến đông khách thì...
Thôi khỏi nghĩ.
Ai mà ngờ, sau khi trường tư phá sản, trường cấp ba số 2 Thiên Thủy lại tiếp quản!
Đây là trường trọng điểm đó nha!
Đã vậy, hiệu trưởng mới còn ham rẻ, tiếp nhận luôn mấy học sinh “giá cao” còn sót lại của trường cũ... rồi cộng thêm những lớp “giá cao” lẫn trong khối phổ thông chẳng ai quản lý cho đàng hoàng...
Bây giờ thì tiệm net này rực rỡ hẳn lên.
Chất lượng đầu vào của trường càng ngày càng xuống dốc, năm sau kém hơn năm trước.
Ngược lại, chuyện làm ăn của tiệm net so với mấy năm trước lại lên như diều gặp gió.
Ông chủ nhìn thế là biết thời biết thế, lập tức mở rộng diện tích, từng đợt thay hết máy cũ bằng máy mới.
Lúc Sở Hà bước vào, khu vực tầng một máy móc nhìn vào đều còn rất mới.
...
Quầy lễ tân có một nam sinh đang mải mê chơi game, cảm giác được có người tới, cậu ta cũng đứng dậy, nhưng mắt vẫn dính trên màn hình, tay thì không rời chuột.
2
0
2 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
