0 chữ
Chương 7
Chương 7: Vết thương
Gương mặt cô gái nằm trong vòng tay Hàn Bách Lâm hiện ra rõ ràng hơn. Đó là một gương mặt mang nét đẹp an tĩnh và dịu dàng. Đôi mắt nhắm nghiền, hàng mi cong vυ"t run nhẹ theo từng nhịp thở, gương mặt nhỏ nhắn điểm xuyết bởi đôi môi đỏ mọng như trái cherry chín tới, gợi cảm mà lại mong manh. Sống mũi thanh tú, thẳng tắp càng làm nổi bật thần thái thuần khiết nhưng kiêu kỳ lạ thường của cô.
Nhưng, cũng dưới ánh sáng ấy, người ta cũng nhanh chóng nhận ra toàn thân cô đầy vết thương. Những vết cào, vết xước, cả những vết bầm tím xen lẫn máu. Máu vẫn không ngừng rỉ ra từ vài nơi, nhuộm đỏ cả vạt áo.
Hàn Bách Lâm nhìn cảnh tượng ấy, sắc mặt lập tức tối sầm lại, hai tay siết chặt cô gái trong lòng như sợ chỉ cần chậm một giây, cô sẽ tan biến khỏi thế gian này. Không nói thêm lời nào, anh quay người bước đi, sải bước dài thẳng về phía khu khám chữa bệnh trên phi thuyền.
Cánh cửa phòng y tế bật mở.
Bên trong, một giống đực đang ngồi trầm tĩnh trước bàn làm việc, ánh mắt tập trung vào cuốn sách y học dỳ cộm trước mặt. Bộ áo blouse trắng muốt càng làm nổi bật phong thái cao ngạo, lạnh lùng.
Không cần ngẩng lên, Dịch Tử Hoài đã biết ai là người bước vào. Còn ai trên cái phi thuyền này dám mở cửa phòng anh như vậy chứ.
Hàn Bách Lâm không buồn khách sáo: “Dịch Tử Hoài, mau khám cho giống cái này!”
Nghe tiếng gọi gấp gáp và thái độ bất thường, Dịch Tử Hoài cũng thu lại vẻ lười biếng thường ngày, đứng dậy bước đến. Khi ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt của cô gái đang nằm bất tỉnh trong lòng Hàn Bách Lâm, ánh nhìn chợt dừng lại trong thoáng chốc. Một chút bối rối lướt qua đáy mắt, nhưng rất nhanh, anh lấy lại vẻ chuyên nghiệp thường thấy.
“Được rồi, đặt cô ấy lên giường bệnh.” Giọng anh điềm đạm nhưng đầy uy lực.
Cuộc kiểm tra toàn diện bắt đầu.
Dưới ánh đèn chiếu rọi, từng vết thương trên thân thể mảnh mai của cô được xử lý và đánh giá. Tổng cộng có đến hai mươi ba vết thương lớn nhỏ rải rác khắp cơ thể. Tuy không có vết nào đe dọa đến tính mạng, nhưng mức độ tổn thương là không thể xem nhẹ. Toàn bộ phòng bệnh trở nên yên ắng, chỉ còn tiếng máy móc và tiếng lật hồ sơ.
Vài phút sau, Dịch Tử Hoài hạ tay xuống, tháo găng. “Về thể chất thì cô ấy ổn. Không có nội thương nghiêm trọng, chỉ cần dùng thiết bị chữa bệnh là được.”
Tưởng rằng mọi chuyện đã an bài, thế nhưng ngay khi dữ liệu cuối cùng hiện ra trên màn hình, cả phòng như lặng đi trong một giây.
Dịch Tử Hoài chau mày, mắt dán vào bảng kết quả hiển thị trên màn hình.
Nhưng, cũng dưới ánh sáng ấy, người ta cũng nhanh chóng nhận ra toàn thân cô đầy vết thương. Những vết cào, vết xước, cả những vết bầm tím xen lẫn máu. Máu vẫn không ngừng rỉ ra từ vài nơi, nhuộm đỏ cả vạt áo.
Hàn Bách Lâm nhìn cảnh tượng ấy, sắc mặt lập tức tối sầm lại, hai tay siết chặt cô gái trong lòng như sợ chỉ cần chậm một giây, cô sẽ tan biến khỏi thế gian này. Không nói thêm lời nào, anh quay người bước đi, sải bước dài thẳng về phía khu khám chữa bệnh trên phi thuyền.
Bên trong, một giống đực đang ngồi trầm tĩnh trước bàn làm việc, ánh mắt tập trung vào cuốn sách y học dỳ cộm trước mặt. Bộ áo blouse trắng muốt càng làm nổi bật phong thái cao ngạo, lạnh lùng.
Không cần ngẩng lên, Dịch Tử Hoài đã biết ai là người bước vào. Còn ai trên cái phi thuyền này dám mở cửa phòng anh như vậy chứ.
Hàn Bách Lâm không buồn khách sáo: “Dịch Tử Hoài, mau khám cho giống cái này!”
Nghe tiếng gọi gấp gáp và thái độ bất thường, Dịch Tử Hoài cũng thu lại vẻ lười biếng thường ngày, đứng dậy bước đến. Khi ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt của cô gái đang nằm bất tỉnh trong lòng Hàn Bách Lâm, ánh nhìn chợt dừng lại trong thoáng chốc. Một chút bối rối lướt qua đáy mắt, nhưng rất nhanh, anh lấy lại vẻ chuyên nghiệp thường thấy.
Cuộc kiểm tra toàn diện bắt đầu.
Dưới ánh đèn chiếu rọi, từng vết thương trên thân thể mảnh mai của cô được xử lý và đánh giá. Tổng cộng có đến hai mươi ba vết thương lớn nhỏ rải rác khắp cơ thể. Tuy không có vết nào đe dọa đến tính mạng, nhưng mức độ tổn thương là không thể xem nhẹ. Toàn bộ phòng bệnh trở nên yên ắng, chỉ còn tiếng máy móc và tiếng lật hồ sơ.
Vài phút sau, Dịch Tử Hoài hạ tay xuống, tháo găng. “Về thể chất thì cô ấy ổn. Không có nội thương nghiêm trọng, chỉ cần dùng thiết bị chữa bệnh là được.”
Tưởng rằng mọi chuyện đã an bài, thế nhưng ngay khi dữ liệu cuối cùng hiện ra trên màn hình, cả phòng như lặng đi trong một giây.
Dịch Tử Hoài chau mày, mắt dán vào bảng kết quả hiển thị trên màn hình.
15
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
