0 chữ
Chương 6
Chương 6: Tìm thấy một giống cái
Hàn Bách Lâm mệt mỏi tựa lưng vào ghế, đôi mắt thâm trầm nhìn vào khoảng không vô định.
Tính đến bây giờ… sinh mạng của anh còn kéo dài được bao lâu nữa?
Ý nghĩ đó thoáng lướt qua trong đầu, nhưng trước khi anh kịp chìm sâu vào dòng suy tư, một âm thanh từ bộ đàm vang lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
Anh cau mày, có phần khó chịu khi bị làm phiền, nhưng vẫn vươn tay nhấc máy.
Bên kia, một giọng nói run rẩy vang lên:
"Thưa thủ lĩnh... chúng tôi... tìm thấy một giống cái!"
Câu nói đơn giản nhưng lại khiến Hàn Bách Lâm ngồi bật dậy.
“Cái gì?"
Ánh mắt anh tối lại.
Một giống cái? Ở hành tinh rác hoang tàn này sao?
Không chần chừ thêm giây nào, anh lập tức rời đi, tốc độ nhanh đến mức tựa như dịch chuyển.
Chỉ trong chớp mắt, anh đã có mặt tại địa điểm được báo cáo.
Thế nhưng, khi nhìn thấy khung cảnh trước mắt, anh lại bất giác khựng lại.
Một giống cái đang nằm giữa đống hoang tàn đổ nát.
Làn da trắng mịn tựa như sứ, mái tóc đỏ mềm mại trải dài trên nền đất lấm lem, một phần che đi gương mặt nhỏ nhắn tinh tế.
Dù xung quanh là sự hỗn loạn, cô vẫn nổi bật tựa như một đóa sen trắng vươn lên từ bùn lầy, mong manh nhưng kiên cường đến lạ.
Đôi mắt Hàn Bách Lâm trầm xuống.
Không hiểu vì sao, cảnh tượng này lại khiến tim anh đập chệch đi một nhịp.
Anh cúi người, vươn tay bế giống cái lên.
Khoảnh khắc làn da cô chạm vào tay anh, một cảm giác yên bình khó tả bất ngờ len lỏi vào tâm trí.
Cơ thể cô mềm mại, hơi thở yếu ớt phả nhẹ lên cổ anh, tựa như một cánh hoa vừa rơi xuống lòng bàn tay.
Hàn Bách Lâm giữ cô gần hơn, tựa như muốn khắc ghi cảm giác này thật rõ ràng.
Từ lúc nào… hơi ấm của một người khác lại có thể khiến anh rung động đến vậy?
Cơ thể cô nhẹ bẫng trong vòng tay anh, tựa như không có trọng lượng, khiến đôi mày Hàn Bách Lâm khẽ nhíu lại. Anh vô thức siết chặt vòng tay, bảo vệ cô kỹ càng hơn, để thân hình nhỏ bé hoàn toàn dựa vào l*иg ngực mình.
Bước chân anh vững vàng nhưng cẩn trọng, từng nhịp di chuyển đều toát lên sự bảo hộ tuyệt đối.
Ngay khi anh bế cô rời đi, một mầm cây nhỏ bất ngờ vươn lên từ nơi cô vừa nằm, như một phép màu le lói giữa vùng đất hoang tàn.
Trước đó, trong bầu không khí âm u của hành tinh rác, không ai có thể nhìn rõ diện mạo của cô. Nhưng giờ đây, dưới ánh sáng rực rỡ của tàu tinh tế, tất cả đều sững sờ.
Tính đến bây giờ… sinh mạng của anh còn kéo dài được bao lâu nữa?
Ý nghĩ đó thoáng lướt qua trong đầu, nhưng trước khi anh kịp chìm sâu vào dòng suy tư, một âm thanh từ bộ đàm vang lên, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng.
Anh cau mày, có phần khó chịu khi bị làm phiền, nhưng vẫn vươn tay nhấc máy.
Bên kia, một giọng nói run rẩy vang lên:
"Thưa thủ lĩnh... chúng tôi... tìm thấy một giống cái!"
Câu nói đơn giản nhưng lại khiến Hàn Bách Lâm ngồi bật dậy.
“Cái gì?"
Ánh mắt anh tối lại.
Một giống cái? Ở hành tinh rác hoang tàn này sao?
Không chần chừ thêm giây nào, anh lập tức rời đi, tốc độ nhanh đến mức tựa như dịch chuyển.
Chỉ trong chớp mắt, anh đã có mặt tại địa điểm được báo cáo.
Một giống cái đang nằm giữa đống hoang tàn đổ nát.
Làn da trắng mịn tựa như sứ, mái tóc đỏ mềm mại trải dài trên nền đất lấm lem, một phần che đi gương mặt nhỏ nhắn tinh tế.
Dù xung quanh là sự hỗn loạn, cô vẫn nổi bật tựa như một đóa sen trắng vươn lên từ bùn lầy, mong manh nhưng kiên cường đến lạ.
Đôi mắt Hàn Bách Lâm trầm xuống.
Không hiểu vì sao, cảnh tượng này lại khiến tim anh đập chệch đi một nhịp.
Anh cúi người, vươn tay bế giống cái lên.
Khoảnh khắc làn da cô chạm vào tay anh, một cảm giác yên bình khó tả bất ngờ len lỏi vào tâm trí.
Cơ thể cô mềm mại, hơi thở yếu ớt phả nhẹ lên cổ anh, tựa như một cánh hoa vừa rơi xuống lòng bàn tay.
Hàn Bách Lâm giữ cô gần hơn, tựa như muốn khắc ghi cảm giác này thật rõ ràng.
Cơ thể cô nhẹ bẫng trong vòng tay anh, tựa như không có trọng lượng, khiến đôi mày Hàn Bách Lâm khẽ nhíu lại. Anh vô thức siết chặt vòng tay, bảo vệ cô kỹ càng hơn, để thân hình nhỏ bé hoàn toàn dựa vào l*иg ngực mình.
Bước chân anh vững vàng nhưng cẩn trọng, từng nhịp di chuyển đều toát lên sự bảo hộ tuyệt đối.
Ngay khi anh bế cô rời đi, một mầm cây nhỏ bất ngờ vươn lên từ nơi cô vừa nằm, như một phép màu le lói giữa vùng đất hoang tàn.
Trước đó, trong bầu không khí âm u của hành tinh rác, không ai có thể nhìn rõ diện mạo của cô. Nhưng giờ đây, dưới ánh sáng rực rỡ của tàu tinh tế, tất cả đều sững sờ.
15
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
