0 chữ
Chương 8
Chương 8: Ngài đã tỉnh lại rồi sao
Trên màn hình kiểm tra sinh học đang nhấp nháy những con số khiến người ta kinh ngạc.
Mức độ thuần chủng: 100%.
Đó là mức độ thuần chủng tuyệt đối mà chưa ai trong thời đại này từng chứng kiến. Mức độ thuần chủng hoàn hảo tưởng như chỉ tồn tại trong những ghi chép cổ xưa và những lời kể mơ hồ như truyền thuyết, nay lại hiện hữu sống động ngay trước mắt bọn họ.
Hơn một ngàn năm qua, người ta đã dần từ bỏ khái niệm “thuần chủng”.
Vậy mà giờ đây, cô gái trẻ nằm trong buồng trị liệu lại mang trong mình điều không tưởng ấy.
Cả Hàn Bách Lâm và Dịch Tử Hoài đều im lặng, không ai nói một lời. Mỗi người đang theo đuổi dòng suy nghĩ riêng nhưng đều chung một điểm: sự tồn tại của cô gái này không chỉ là kỳ tích mà còn là bước ngoặt có thể làm thay đổi cả cục diện vương quốc.
Cơ thể nhỏ nhắn nằm trong buồng chữa trị được bao phủ bởi ánh sáng nhè nhẹ từ thiết bị y tế, những vết thương lớn nhỏ trên người cô đang dần liền lại nhờ công nghệ phục hồi sinh học tiên tiến.
Đôi chân mày khẽ chau lại, khuôn mặt xinh đẹp trở nên yên bình đến lạ thường.
Dịch Tử Hoài lặng lẽ rời khỏi phòng, anh rút ra một điếu thuốc, bật lửa rồi đứng tựa người vào lan can hành lang. Trong làn khói mờ ảo, ánh mắt anh trầm lặng, thăm thẳm như chứa cả dải ngân hà.
Bên trong căn phòng y tế yên tĩnh, chỉ còn Hàn Bách Lâm đứng đó. Người đàn ông thường ngày luôn điềm đạm, quyết đoán trong mọi tình huống nay lại như một pho tượng đứng lặng, ánh mắt không rời khỏi gương mặt đang say ngủ của người con gái ấy.
Đúng lúc đó, hàng mi dài khẽ rung động.
Tiêu Nguyệt Dao dần tỉnh lại, đôi mắt khẽ mở ra, mơ màng nhìn quanh căn phòng xa lạ. Cô cảm nhận được mùi thuốc sát trùng thoang thoảng trong không khí, không mấy dễ chịu, nhưng lạ thay, cơ thể lại vô cùng thoải mái và nhẹ nhàng.
Cô cố gắng chống tay ngồi dậy, nhưng mới chỉ nhích người một chút thì đã thấy một bóng người cao lớn vội vã bước đến.
“Ngài tỉnh lại rồi sao?” Giọng nói của Hàn Bách Lâm vang lên, có phần gấp gáp nhưng lại trầm thấp, đầy sức hút.
Khi đôi mắt của anh và chạm nhau, thời gian như ngưng đọng.
Đôi mắt cô có màu xanh như ngọc, sâu thẳm mà rực rỡ, trong veo như mặt hồ chưa từng bị vấy bẩn bởi bụi trần.
Trái tim Hàn Bách Lâm khẽ run lên, cảm giác như có một sợi dây vô hình đang kéo anh về phía cô, mạnh mẽ và không thể cưỡng lại.
Anh là người từng trải qua biết bao cuộc chiến, đã nhìn thấy vô số người, vậy mà chỉ một cái nhìn từ cô gái ấy cũng đủ khiến anh cứng họng, nhất thời quên cả lời định nói ra.
Mức độ thuần chủng: 100%.
Đó là mức độ thuần chủng tuyệt đối mà chưa ai trong thời đại này từng chứng kiến. Mức độ thuần chủng hoàn hảo tưởng như chỉ tồn tại trong những ghi chép cổ xưa và những lời kể mơ hồ như truyền thuyết, nay lại hiện hữu sống động ngay trước mắt bọn họ.
Hơn một ngàn năm qua, người ta đã dần từ bỏ khái niệm “thuần chủng”.
Vậy mà giờ đây, cô gái trẻ nằm trong buồng trị liệu lại mang trong mình điều không tưởng ấy.
Cả Hàn Bách Lâm và Dịch Tử Hoài đều im lặng, không ai nói một lời. Mỗi người đang theo đuổi dòng suy nghĩ riêng nhưng đều chung một điểm: sự tồn tại của cô gái này không chỉ là kỳ tích mà còn là bước ngoặt có thể làm thay đổi cả cục diện vương quốc.
Đôi chân mày khẽ chau lại, khuôn mặt xinh đẹp trở nên yên bình đến lạ thường.
Dịch Tử Hoài lặng lẽ rời khỏi phòng, anh rút ra một điếu thuốc, bật lửa rồi đứng tựa người vào lan can hành lang. Trong làn khói mờ ảo, ánh mắt anh trầm lặng, thăm thẳm như chứa cả dải ngân hà.
Bên trong căn phòng y tế yên tĩnh, chỉ còn Hàn Bách Lâm đứng đó. Người đàn ông thường ngày luôn điềm đạm, quyết đoán trong mọi tình huống nay lại như một pho tượng đứng lặng, ánh mắt không rời khỏi gương mặt đang say ngủ của người con gái ấy.
Đúng lúc đó, hàng mi dài khẽ rung động.
Cô cố gắng chống tay ngồi dậy, nhưng mới chỉ nhích người một chút thì đã thấy một bóng người cao lớn vội vã bước đến.
“Ngài tỉnh lại rồi sao?” Giọng nói của Hàn Bách Lâm vang lên, có phần gấp gáp nhưng lại trầm thấp, đầy sức hút.
Khi đôi mắt của anh và chạm nhau, thời gian như ngưng đọng.
Đôi mắt cô có màu xanh như ngọc, sâu thẳm mà rực rỡ, trong veo như mặt hồ chưa từng bị vấy bẩn bởi bụi trần.
Trái tim Hàn Bách Lâm khẽ run lên, cảm giác như có một sợi dây vô hình đang kéo anh về phía cô, mạnh mẽ và không thể cưỡng lại.
Anh là người từng trải qua biết bao cuộc chiến, đã nhìn thấy vô số người, vậy mà chỉ một cái nhìn từ cô gái ấy cũng đủ khiến anh cứng họng, nhất thời quên cả lời định nói ra.
14
0
3 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
