0 chữ
Chương 8
Chương 8
Cô vén tóc, để lộ vết thương lớn trên đầu, nhìn Hàn Bảo Cường mỉa mai: "Chú nhìn cái đầu của cháu như này thì biết vì sao mấy ngày nay cháu không đi làm rồi đấy."
"Mấy hôm trước, cháu đi làm về giúp người nhà giặt quần áo, tại trời tối quá, em chồng nói cháu giặt không sạch quần áo của nó, liền đi mách mẹ chồng."
"Mẹ chồng phạt cháu ba ngày không được ăn cơm, nhưng ban ngày vẫn phải đi làm như thường, tối về còn phải làm việc nhà."
"Buổi tối cháu đói quá không chịu nổi, lén ăn một miếng bánh ngô, suýt chút nữa bị họ đánh chết. Chẳng lẽ đây là cái xã hội mới mà chú nói sao?"
Hàn Bảo Cường bị cô chất vấn đến mức mặt mày lúc xanh lúc trắng, cứng họng không biết phản bác thế nào.
Những người đứng xung quanh nghe xong thì xôn xao bàn tán, người nọ nói người kia, ai nấy đều bảo Dương Lan Hoa đúng là mẹ kế độc ác.
Đúng lúc ấy, Hàn Bảo Quốc và Dương Lan Hoa vác cuốc trở về.
Thấy đám đông tụ tập, ai nấy đều tò mò không biết có chuyện gì hay.
Dương Lan Hoa quẳng chiếc cuốc cho Hàn Bảo Quốc, định bụng đi xem sao.
Tô Tả Thu cũng nhìn thấy đám đông, còn đang nghĩ cách đối phó với bà mẹ chồng ghê gớm, thì bỗng dáng một người đàn ông cao lớn từ xa tiến lại.
Cô thấy người này có chút quen mắt, chợt nhớ ra, chẳng phải Hàn Chấn Vũ, người chồng hờ của cô sao?
Theo trí nhớ của nguyên chủ, anh đã đi vắng hơn mười ngày.
Đây cũng là lần Hàn Chấn Vũ đi lâu nhất kể từ sau khi hai người kết hôn.
Tô Tả Thu nghĩ ngợi, liếc nhìn Dương Lan Hoa đang tiến lại gần, bỗng dưng thét lên: "Mẹ chồng ơi, xin mẹ đừng đánh con nữa, sau này con sẽ nghe lời mẹ mà..."
Lời còn chưa dứt, cô đã ngất xỉu.
Đám đông xung quanh kinh hô, hai cô con dâu trẻ tuổi vội vàng chạy tới đỡ cô dậy, lo lắng gọi: "Chị dâu, chị làm sao vậy? Chị dâu..."
"Mau tìm xe cút kít đưa cô ấy đến trạm xá!" Một bà thím lớn tuổi nói, tay đã bấm mạnh vào nhân trung của Tô Tả Thu.
Tô Tả Thu bị bấm đến suýt ngạt thở, nhưng vẫn cố nhịn đau, nằm im không nhúc nhích.
Lúc này, một thanh niên giọng sang sảng hô lớn: "Vợ Hàn Chấn Vũ bị mẹ chồng dọa ngất rồi kìa!"
Dương Lan Hoa còn chưa kịp đến nơi: "..."
Mẹ kiếp, thằng nhãi ranh nào dám nói xấu bà ta vậy?
Bà ta quay đầu lại, thì ra là Hàn Lỗi, thằng nhóc hay chơi với cái thứ tạp chủng nhà bà ta.
Dương Lan Hoa vỗ đùi, lớn tiếng mắng: "Thằng ranh con thối tha kia, còn dám ăn nói bậy bạ, lát nữa tao đi mách cha mày!"
Hàn Lỗi nghe vậy cười hề hề: "Thím à, thím tìm cha cháu mách làm gì? Chuyện này thím phải hỏi mẹ cháu xem mẹ cháu có đồng ý không chứ."
Lời vừa dứt, đám đông xung quanh liền cười ồ lên.
Dương Lan Hoa tức đến suýt ngất, cởi chiếc giày vải trên chân ném về phía anh ấy.
Hàn Lỗi nhanh nhẹn né sang một bên, bịt mũi nói: "Thím ơi, giày của thím thối quá, chắc mấy ngày chưa giặt chân rồi hả? Chú Hàn chịu thím kiểu gì vậy trời?"
Tô Tả Thu vừa nãy còn cố nhịn đau, bây giờ thì suýt chút nữa bật cười thành tiếng. Cô thầm nghĩ, thằng nhóc này cũng thú vị thật.
Người vợ trẻ đang đỡ cô vội lên tiếng: "Hàn Lỗi, đừng có mà ăn nói lung tung, mau đi kiếm cái xe cút kít, đưa chị dâu đến trạm xá."
Nghe vợ dặn dò, Hàn Lỗi cuống quýt đáp: "Được, anh đi ngay."
Từ đằng xa, Hàn Chấn Vũ đã nghe thấy tiếng ồn ào.
Anh vốn không thích hóng hớt chuyện người khác, định bụng đi vòng qua thì bắt gặp Hàn Lỗi, cậu em tốt của mình, đang chạy tới.
Thấy anh, Hàn Lỗi mừng rỡ, vội vàng kéo tay anh lại, nói: "Anh Vũ, cuối cùng anh cũng về rồi!"
Hàn Chấn Vũ trầm giọng hỏi: "Lỗi Tử, có chuyện gì thế?"
"Còn chuyện gì nữa? Anh mà không về, sợ là vợ anh bị nhà họ Hàn đánh cho chết rồi đấy!" Hàn Lỗi la lối om sòm, khiến những người đứng vây xung quanh đều nghe thấy rõ mồn một.
Mọi người thấy tên côn đồ khó dây của nhà họ Hàn đã trở về, đám đông hóng chuyện càng thêm phấn khích.
Biết rằng lát nữa chắc chắn sẽ có trò hay để xem, nhưng chẳng ai dám xúm lại gần mà chỉ đứng từ xa mà thôi.
Hàn Chấn Vũ cau mày, giọng càng trầm xuống: "Lỗi Tử, rốt cuộc là chuyện gì?"
Hàn Lỗi kể lại đầu đuôi mọi chuyện vừa nghe được cho anh, không quên thêm vào những suy đoán của mình.
"Chị dâu vừa nghe thấy giọng của mẹ kế anh đã ngất xỉu, em nghi là bị bà ta dọa cho sợ. Vợ em với vợ Đại Thụ đang ở đó trông chừng, bảo em đi kéo xe cút kít đưa chị dâu đến trạm xá."
"Mấy hôm trước, cháu đi làm về giúp người nhà giặt quần áo, tại trời tối quá, em chồng nói cháu giặt không sạch quần áo của nó, liền đi mách mẹ chồng."
"Mẹ chồng phạt cháu ba ngày không được ăn cơm, nhưng ban ngày vẫn phải đi làm như thường, tối về còn phải làm việc nhà."
"Buổi tối cháu đói quá không chịu nổi, lén ăn một miếng bánh ngô, suýt chút nữa bị họ đánh chết. Chẳng lẽ đây là cái xã hội mới mà chú nói sao?"
Hàn Bảo Cường bị cô chất vấn đến mức mặt mày lúc xanh lúc trắng, cứng họng không biết phản bác thế nào.
Những người đứng xung quanh nghe xong thì xôn xao bàn tán, người nọ nói người kia, ai nấy đều bảo Dương Lan Hoa đúng là mẹ kế độc ác.
Thấy đám đông tụ tập, ai nấy đều tò mò không biết có chuyện gì hay.
Dương Lan Hoa quẳng chiếc cuốc cho Hàn Bảo Quốc, định bụng đi xem sao.
Tô Tả Thu cũng nhìn thấy đám đông, còn đang nghĩ cách đối phó với bà mẹ chồng ghê gớm, thì bỗng dáng một người đàn ông cao lớn từ xa tiến lại.
Cô thấy người này có chút quen mắt, chợt nhớ ra, chẳng phải Hàn Chấn Vũ, người chồng hờ của cô sao?
Theo trí nhớ của nguyên chủ, anh đã đi vắng hơn mười ngày.
Đây cũng là lần Hàn Chấn Vũ đi lâu nhất kể từ sau khi hai người kết hôn.
Tô Tả Thu nghĩ ngợi, liếc nhìn Dương Lan Hoa đang tiến lại gần, bỗng dưng thét lên: "Mẹ chồng ơi, xin mẹ đừng đánh con nữa, sau này con sẽ nghe lời mẹ mà..."
Lời còn chưa dứt, cô đã ngất xỉu.
"Mau tìm xe cút kít đưa cô ấy đến trạm xá!" Một bà thím lớn tuổi nói, tay đã bấm mạnh vào nhân trung của Tô Tả Thu.
Tô Tả Thu bị bấm đến suýt ngạt thở, nhưng vẫn cố nhịn đau, nằm im không nhúc nhích.
Lúc này, một thanh niên giọng sang sảng hô lớn: "Vợ Hàn Chấn Vũ bị mẹ chồng dọa ngất rồi kìa!"
Dương Lan Hoa còn chưa kịp đến nơi: "..."
Mẹ kiếp, thằng nhãi ranh nào dám nói xấu bà ta vậy?
Bà ta quay đầu lại, thì ra là Hàn Lỗi, thằng nhóc hay chơi với cái thứ tạp chủng nhà bà ta.
Dương Lan Hoa vỗ đùi, lớn tiếng mắng: "Thằng ranh con thối tha kia, còn dám ăn nói bậy bạ, lát nữa tao đi mách cha mày!"
Hàn Lỗi nghe vậy cười hề hề: "Thím à, thím tìm cha cháu mách làm gì? Chuyện này thím phải hỏi mẹ cháu xem mẹ cháu có đồng ý không chứ."
Dương Lan Hoa tức đến suýt ngất, cởi chiếc giày vải trên chân ném về phía anh ấy.
Hàn Lỗi nhanh nhẹn né sang một bên, bịt mũi nói: "Thím ơi, giày của thím thối quá, chắc mấy ngày chưa giặt chân rồi hả? Chú Hàn chịu thím kiểu gì vậy trời?"
Tô Tả Thu vừa nãy còn cố nhịn đau, bây giờ thì suýt chút nữa bật cười thành tiếng. Cô thầm nghĩ, thằng nhóc này cũng thú vị thật.
Người vợ trẻ đang đỡ cô vội lên tiếng: "Hàn Lỗi, đừng có mà ăn nói lung tung, mau đi kiếm cái xe cút kít, đưa chị dâu đến trạm xá."
Nghe vợ dặn dò, Hàn Lỗi cuống quýt đáp: "Được, anh đi ngay."
Từ đằng xa, Hàn Chấn Vũ đã nghe thấy tiếng ồn ào.
Anh vốn không thích hóng hớt chuyện người khác, định bụng đi vòng qua thì bắt gặp Hàn Lỗi, cậu em tốt của mình, đang chạy tới.
Thấy anh, Hàn Lỗi mừng rỡ, vội vàng kéo tay anh lại, nói: "Anh Vũ, cuối cùng anh cũng về rồi!"
Hàn Chấn Vũ trầm giọng hỏi: "Lỗi Tử, có chuyện gì thế?"
"Còn chuyện gì nữa? Anh mà không về, sợ là vợ anh bị nhà họ Hàn đánh cho chết rồi đấy!" Hàn Lỗi la lối om sòm, khiến những người đứng vây xung quanh đều nghe thấy rõ mồn một.
Mọi người thấy tên côn đồ khó dây của nhà họ Hàn đã trở về, đám đông hóng chuyện càng thêm phấn khích.
Biết rằng lát nữa chắc chắn sẽ có trò hay để xem, nhưng chẳng ai dám xúm lại gần mà chỉ đứng từ xa mà thôi.
Hàn Chấn Vũ cau mày, giọng càng trầm xuống: "Lỗi Tử, rốt cuộc là chuyện gì?"
Hàn Lỗi kể lại đầu đuôi mọi chuyện vừa nghe được cho anh, không quên thêm vào những suy đoán của mình.
"Chị dâu vừa nghe thấy giọng của mẹ kế anh đã ngất xỉu, em nghi là bị bà ta dọa cho sợ. Vợ em với vợ Đại Thụ đang ở đó trông chừng, bảo em đi kéo xe cút kít đưa chị dâu đến trạm xá."
13
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
