TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Chương 9

Hàn Chấn Vũ nghe Hàn Lỗi kể xong thì có chút kinh ngạc.

Xem ra, Tô Tả Thu kia cũng không phải dạng vừa. Nhưng nếu đã lợi hại như vậy, sao còn để người ta bắt nạt đến thảm hại như thế này?

Anh mặt lạnh tanh liếc nhìn Dương Lan Hoa và Hàn Bảo Quốc, rồi quay sang nói với Hàn Lỗi: "Cậu đi tìm xe cút kít ngay đi, tôi đến xem cô... hị dâu cậu ra sao."

Tô Tả Thu nghe tiếng bước chân ngày càng gần, trong lòng vừa căng thẳng, vừa ẩn chứa chút bài xích.

Cô biết đây không phải cảm xúc của mình, mà là phản ứng bản năng của cơ thể này.

Tô Tả Thu dám chắc, nguyên chủ hẳn là rất không ưa gì người đàn ông tên Hàn Chấn Vũ này.

Nghĩ cũng phải, đối tượng mà nguyên chủ nhắm đến ở thành phố còn là con trai của chủ nhiệm nhà máy cơ mà.

Vào thời buổi này, được như gia đình họ đã là thuộc hàng khá giả lắm rồi, sao có thể so sánh với đám nhà quê chân lấm tay bùn này được?

Huống hồ, người đàn ông này còn nổi tiếng là một gã côn đồ trong thôn, lười biếng không lo làm ăn, tính tình cũng chẳng tốt đẹp gì.

Trong ký ức của thân xác này, đối tượng ở thành phố của nguyên chủ là một người đàn ông thư sinh đeo kính, đúng gu mà cô thích.

Đến nỗi gã kia đã phản bội cô, nguyên chủ vẫn còn tơ tưởng đến hắn.

Hàn Chấn Vũ bước tới, thấy vết rách lớn trên đầu Tô Tả Thu, mặt anh trầm xuống.

Tuy rằng anh chẳng có chút cảm tình nào với người vợ này, cũng biết lòng cô hướng về kẻ khác.

Nhưng một khi đã cưới, anh sẽ gánh vác trách nhiệm của một người đàn ông.

Từ khi kết hôn, tháng nào Hàn Chấn Vũ cũng cho cô ba đồng tiền tiêu vặt, lại còn cả tem phiếu các loại.

Theo lý mà nói, với số tiền đó, Tô Tả Thu hoàn toàn không cần phải nhìn mặt mũi người nhà họ Hàn.

Lén mua chút đồ ăn thức uống, cuộc sống hẳn là dễ thở hơn nhiều.

Cho nên thấy cô ra nông nỗi này, Hàn Chấn Vũ thật sự không hiểu nổi, người phụ nữ này sao có thể sống khổ sở đến vậy?

Anh vốn định tìm cơ hội đưa cô về thành phố rồi ly hôn, khỏi phải ngày ngày nhìn thấy mà bực mình.

Đến ngủ tối cũng không được tự nhiên, sợ sơ ý đυ.ng vào cô, lại bị coi là lưu manh.

Danh tiếng của anh trong thôn vốn đã chẳng tốt đẹp gì, mặc dù anh cũng không quan tâm người khác nghĩ gì, nhưng cũng không muốn mang tiếng lưu manh, sau này còn phải tìm vợ nữa chứ.

Nhưng chuyện đưa cô về thành phố còn chưa có manh mối gì, bây giờ lại xảy ra chuyện này.

Hàn Chấn Vũ cảm thấy đám người này thật biết gây thêm rắc rối cho anh, xem ra là do anh dễ dãi quá rồi.

Thấy anh cau có mặt mày, vợ Hàn Lỗi nhỏ giọng nhắc nhở: "Anh Chấn Vũ, em thấy vết thương trên đầu chị dâu to quá, trạm xá thôn mình thì chẳng có thuốc men gì, hay là đưa chị dâu lên công xã xem đi?"

Hàn Chấn Vũ gật đầu: "Đợi Lỗi Tử kéo xe đến, anh sẽ đưa cô ấy đi. Làm phiền hai em dâu rồi."

"Không sao, bọn em có giúp được gì đâu." Vợ Hàn Lỗi và vợ Tôn Đại Thụ vội vàng đáp.

Hàn Lỗi vội vàng đẩy chiếc xe kéo tay đến, trên xe đã lót sẵn đệm cỏ và một chiếc chăn.

Theo sau anh là Tôn Đại Thụ mồ hôi nhễ nhại, có lẽ vừa tan làm về.

Mấy ngày nay, Tôn Đại Thụ làm việc ở khu đất phía tây xa nhất, đi bộ cũng mất nửa tiếng.

"Anh, xe đến rồi, mau đưa chị dâu đến trạm xá đi!" Hàn Lỗi nói.

Lúc này, Hàn Chấn Vũ chẳng còn tâm trí đâu mà để ý chuyện giữ khoảng cách nữa, vội bế Tô Tả Thu đặt lên xe, nói với hai người: "Mình tôi đi là được rồi, hai cậu làm cả ngày mệt rồi, về nghỉ ngơi đi."

Hàn Lỗi vừa kéo xe vừa nói: "Anh Chấn Vũ, em đi cùng anh cho có người đỡ đần."

Tôn Đại Thụ cũng nói: "Em đi nữa."

Vài thanh niên khác có quan hệ khá tốt với Hàn Chấn Vũ cũng ngỏ ý muốn giúp đỡ.

Nhưng người nhà họ sợ con em mình đi theo Hàn Chấn Vũ mà học thói hư tật xấu, vừa thấy họ mở miệng đã vội ngăn cản, không cho đi theo.

Phần lớn dân làng đều ác cảm với Hàn Chấn Vũ vì anh không chịu làm ăn chân chính.

Họ cho rằng cái tên côn đồ này sớm muộn gì cũng gây họa, nên cấm đàn ông và con cái trong nhà qua lại thân thiết với anh.

Hàn Chấn Vũ không bận tâm đến ánh mắt của mọi người, chỉ lắc đầu với những người ngỏ ý giúp đỡ.

"Không cần đâu, để tôi, Lỗi Tử và Đại Thụ đi là được rồi. Mọi người vất vả cả ngày rồi, về nhà nghỉ sớm đi, đừng vì chuyện nhà tôi mà lỡ dở."

13

0

2 tháng trước

4 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.