0 chữ
Chương 6
Chương 6
Hàn Mỹ Lệ bình thường tuy miệng lưỡi cay nghiệt, nhưng lại thuộc loại "gà què ăn quẩn cối xay".
Tuy học được không ít câu chửi bậy từ mấy bà già trong thôn, nhưng chưa từng thực sự đánh nhau với ai. Cũng chỉ dám bắt nạt nguyên chủ hiền lành, nhu nhược mà thôi.
Trương Thiến Vân lại là thanh niên trí thức từ thành phố về, ở trong khu thanh niên trí thức chỉ giỏi dùng mưu kế, giở trò thâm độc, chứ đâu quen kiểu đánh nhau thô lỗ này?
Nhưng Tô Tả Thu sau khi xuyên không thì khác. Sau khi ông bà qua đời, cha mẹ lại chẳng ngó ngàng gì đến cô.
Đám con trai trong thôn và ở trường thường xuyên bắt nạt cô.
Ban đầu cô cũng sợ sệt không dám phản kháng, nhưng càng khiến chúng được đà lấn tới.
Một buổi tối tự học ở trường cấp hai, cô vừa bước ra khỏi cổng trường thì bị ba thằng học sinh cấp ba chặn lại.
Bọn chúng nói dẫn cô đi chơi điện tử, một thằng còn sàm sỡ khoác vai cô.
Tô Tả Thu lúc đó sợ xanh mặt, không biết lấy đâu ra dũng khí, túm lấy cánh tay hắn cắn một phát thật mạnh.
Còn nhặt một viên gạch dưới đất, nện thẳng vào đầu thằng đang ôm mình.
Nhìn máu từ trên đầu hắn chảy xuống, cô chẳng thấy sợ hãi chút nào, trong lòng ngược lại dâng lên một niềm khoái trá mơ hồ.
Sau đó lại lạnh lùng nhìn hai thằng còn lại, cầm viên gạch tiến về phía chúng.
Lúc đó cô điên cuồng đến đáng sợ, miệng hình như còn lẩm bẩm: "Chán quá, sống chán chết đi được, cùng nhau chết hết đi."
Mấy thằng kia tuy rằng cũng thuộc loại côn đồ, nhưng dù sao cũng chỉ mười mấy tuổi đầu. Lúc đó đều bị sự điên cuồng của cô dọa cho khϊếp vía.
Thằng bị nện gạch vào đầu còn chẳng thèm quan tâm đến vết thương, cùng với hai thằng kia ba chân bốn cẳng bỏ chạy thục mạng.
Từ đó về sau, không còn ai dám trêu chọc cô nữa.
Cô cũng vì thế mà có thêm một biệt danh "Tô điên".
Tô Tả Thu chẳng quan tâm người khác nghĩ gì, miễn là không ai đến gây sự với cô.
Sau chuyện này, cô cũng ngộ ra một điều.
Rằng nghèo thì sợ kẻ ngang tàng, kẻ ngang tàng thì sợ kẻ lì lợm, kẻ lì lợm thì sợ kẻ liều mạng.
Cô đơn thân một mình, muốn sống sót ở cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này, chỉ có cách liều mạng với người ta mà thôi.
Nhờ cái biệt danh "Tô điên", cô yên ổn học xong cấp hai, cấp ba ở huyện nhỏ, rồi thi đỗ đại học ở tận nơi cách hai ngàn cây số.
Sau này, ở công sở, cô cũng giữ thái độ liều mạng, dũng cảm tiến về phía trước.
Vậy nên bây giờ, Trương Thiến Vân và Hàn Mỹ Lệ đυ.ng phải Tô Tả Thu xuyên không đến, chỉ có đường bị thu phục.
Có lẽ do hai người la hét quá lớn, khiến hàng xóm xung quanh chú ý, cửa bị đập ầm ầm.
Vì thôn này gần núi, thỉnh thoảng lại có thú dữ xuống, nên nhà nào cũng đóng cửa kín mít, tường rào xây cao ngất, từ ngoài nhìn vào không thấy gì.
Một người phụ nữ sốt ruột gọi: "Mỹ Lệ, Thiến Vân, có chuyện gì vậy? Mau mở cửa ra đi."
Tô Tả Thu rất quen giọng này, là dì cả của Hàn Mỹ Lệ, Dương Xuân Hoa, năm đó chính bà ta làm mối cho em gái là Dương Lan Hoa.
Từ khi nguyên chủ gả vào nhà họ Hàn, Dương Xuân Hoa thường xuyên bóng gió xa xôi, bảo cô cha mẹ chồng nuôi Hàn Chấn Vũ lớn vất vả thế nào, bảo cô sau này phải hiếu thuận, đừng làm kẻ vô lương tâm.
Ai ngờ những lời này lại thực sự lọt tai nguyên chủ ngốc nghếch.
Ở cái nhà này, cô nhẫn nhục chịu đựng, coi lời mẹ chồng như thánh chỉ.
Trương Thiến Vân và Hàn Mỹ Lệ nghe thấy cứu tinh đến, la hét thất thanh: "Dì cả, mau đến cứu chúng cháu!" Vừa nói vừa khóc lóc chạy về phía cổng.
Tô Tả Thu biết lúc này không thể đối đầu trực diện, mấy bà già này không dễ đối phó như Hàn Mỹ Lệ và Trương Thiến Vân.
Quân tử không chịu thiệt trước mắt, lúc cần yếu thế thì phải biết yếu thế.
Tô Tả Thu co được duỗi được ở phương diện này, nên cô quyết định ra tay trước.
Cô đuổi theo hai người, vung tay đánh thêm mấy cái rồi ném que củi sang một bên.
Cô tháo miếng vải rách đang băng trên trán xuống.
Cuối cùng, cô vốc thêm ít bùn đất bôi lên mặt lên người.
Trương Thiến Vân và Hàn Mỹ Lệ vừa đẩy toang cửa, đám người ngoài còn chưa kịp bước vào thì Tô Tả Thu đã xõa tóc, lao ào ra ngoài.
Vừa chạy vừa gào khóc thảm thiết: "Cứu mạng với! Gϊếŧ người rồi! Hàn Mỹ Lệ và Trương Thiến Vân muốn đánh chết tôi!"
Đám người ngoài cửa còn chưa kịp định thần, Tô Tả Thu đã chạy được một quãng xa.
Tuy học được không ít câu chửi bậy từ mấy bà già trong thôn, nhưng chưa từng thực sự đánh nhau với ai. Cũng chỉ dám bắt nạt nguyên chủ hiền lành, nhu nhược mà thôi.
Trương Thiến Vân lại là thanh niên trí thức từ thành phố về, ở trong khu thanh niên trí thức chỉ giỏi dùng mưu kế, giở trò thâm độc, chứ đâu quen kiểu đánh nhau thô lỗ này?
Nhưng Tô Tả Thu sau khi xuyên không thì khác. Sau khi ông bà qua đời, cha mẹ lại chẳng ngó ngàng gì đến cô.
Đám con trai trong thôn và ở trường thường xuyên bắt nạt cô.
Ban đầu cô cũng sợ sệt không dám phản kháng, nhưng càng khiến chúng được đà lấn tới.
Một buổi tối tự học ở trường cấp hai, cô vừa bước ra khỏi cổng trường thì bị ba thằng học sinh cấp ba chặn lại.
Tô Tả Thu lúc đó sợ xanh mặt, không biết lấy đâu ra dũng khí, túm lấy cánh tay hắn cắn một phát thật mạnh.
Còn nhặt một viên gạch dưới đất, nện thẳng vào đầu thằng đang ôm mình.
Nhìn máu từ trên đầu hắn chảy xuống, cô chẳng thấy sợ hãi chút nào, trong lòng ngược lại dâng lên một niềm khoái trá mơ hồ.
Sau đó lại lạnh lùng nhìn hai thằng còn lại, cầm viên gạch tiến về phía chúng.
Lúc đó cô điên cuồng đến đáng sợ, miệng hình như còn lẩm bẩm: "Chán quá, sống chán chết đi được, cùng nhau chết hết đi."
Mấy thằng kia tuy rằng cũng thuộc loại côn đồ, nhưng dù sao cũng chỉ mười mấy tuổi đầu. Lúc đó đều bị sự điên cuồng của cô dọa cho khϊếp vía.
Thằng bị nện gạch vào đầu còn chẳng thèm quan tâm đến vết thương, cùng với hai thằng kia ba chân bốn cẳng bỏ chạy thục mạng.
Cô cũng vì thế mà có thêm một biệt danh "Tô điên".
Tô Tả Thu chẳng quan tâm người khác nghĩ gì, miễn là không ai đến gây sự với cô.
Sau chuyện này, cô cũng ngộ ra một điều.
Rằng nghèo thì sợ kẻ ngang tàng, kẻ ngang tàng thì sợ kẻ lì lợm, kẻ lì lợm thì sợ kẻ liều mạng.
Cô đơn thân một mình, muốn sống sót ở cái thế giới cá lớn nuốt cá bé này, chỉ có cách liều mạng với người ta mà thôi.
Nhờ cái biệt danh "Tô điên", cô yên ổn học xong cấp hai, cấp ba ở huyện nhỏ, rồi thi đỗ đại học ở tận nơi cách hai ngàn cây số.
Sau này, ở công sở, cô cũng giữ thái độ liều mạng, dũng cảm tiến về phía trước.
Vậy nên bây giờ, Trương Thiến Vân và Hàn Mỹ Lệ đυ.ng phải Tô Tả Thu xuyên không đến, chỉ có đường bị thu phục.
Vì thôn này gần núi, thỉnh thoảng lại có thú dữ xuống, nên nhà nào cũng đóng cửa kín mít, tường rào xây cao ngất, từ ngoài nhìn vào không thấy gì.
Một người phụ nữ sốt ruột gọi: "Mỹ Lệ, Thiến Vân, có chuyện gì vậy? Mau mở cửa ra đi."
Tô Tả Thu rất quen giọng này, là dì cả của Hàn Mỹ Lệ, Dương Xuân Hoa, năm đó chính bà ta làm mối cho em gái là Dương Lan Hoa.
Từ khi nguyên chủ gả vào nhà họ Hàn, Dương Xuân Hoa thường xuyên bóng gió xa xôi, bảo cô cha mẹ chồng nuôi Hàn Chấn Vũ lớn vất vả thế nào, bảo cô sau này phải hiếu thuận, đừng làm kẻ vô lương tâm.
Ai ngờ những lời này lại thực sự lọt tai nguyên chủ ngốc nghếch.
Ở cái nhà này, cô nhẫn nhục chịu đựng, coi lời mẹ chồng như thánh chỉ.
Trương Thiến Vân và Hàn Mỹ Lệ nghe thấy cứu tinh đến, la hét thất thanh: "Dì cả, mau đến cứu chúng cháu!" Vừa nói vừa khóc lóc chạy về phía cổng.
Tô Tả Thu biết lúc này không thể đối đầu trực diện, mấy bà già này không dễ đối phó như Hàn Mỹ Lệ và Trương Thiến Vân.
Quân tử không chịu thiệt trước mắt, lúc cần yếu thế thì phải biết yếu thế.
Tô Tả Thu co được duỗi được ở phương diện này, nên cô quyết định ra tay trước.
Cô đuổi theo hai người, vung tay đánh thêm mấy cái rồi ném que củi sang một bên.
Cô tháo miếng vải rách đang băng trên trán xuống.
Cuối cùng, cô vốc thêm ít bùn đất bôi lên mặt lên người.
Trương Thiến Vân và Hàn Mỹ Lệ vừa đẩy toang cửa, đám người ngoài còn chưa kịp bước vào thì Tô Tả Thu đã xõa tóc, lao ào ra ngoài.
Vừa chạy vừa gào khóc thảm thiết: "Cứu mạng với! Gϊếŧ người rồi! Hàn Mỹ Lệ và Trương Thiến Vân muốn đánh chết tôi!"
Đám người ngoài cửa còn chưa kịp định thần, Tô Tả Thu đã chạy được một quãng xa.
13
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
