0 chữ
Chương 5
Chương 5
Phải lấp đầy cái bụng đã, đợi ăn no nê rồi sẽ tính sổ với bọn họ sau.
Tô Tả Thu đổ bột mì vào chậu, đập trứng gà vào theo.
Sau đó, cô xộc vào phòng bà già kia, lục tìm hũ mỡ lợn, xắn một muỗng đầy bỏ vào nồi.
Chẳng mấy chốc, bốn cái bánh trứng chiên vàng ươm đã thơm lừng.
Tô Tả Thu một hơi xơi sạch, thấy khô cả họng.
Hình như lúc lấy bột mì, cô còn thấy nửa hộp bột mạch nha trong tủ.
Cái thân thể này yếu quá, phải tẩm bổ cho tốt mới được.
Cô chẳng khách khí, pha một bát to, ngồi ngay ngoài sân húp sùm sụp.
Vừa chậm rãi thưởng thức bột mạch nha, cô vừa nghe Hàn Mỹ Lệ lải nhải nguyền rủa không ngớt.
Đến khi cô uống cạn bát bột, miệng Hàn Mỹ Lệ vẫn chưa chịu ngậm, càng chửi càng hăng.
Không chỉ chửi Tô Tả Thu, cô ta còn lôi cả mười tám đời tổ tông nhà cô ra mà mắng nhiếc.
Những lời lẽ dơ bẩn, cay nghiệt như vậy, thật không thể tin là phát ra từ miệng một cô gái mười mấy tuổi đầu.
Còn Trương Thiến Vân thì lề mề giặt giũ, khóe miệng nhếch lên nụ cười hả hê.
Cái bộ mặt thích hóng hớt, thêm dầu vào lửa kia, trông đến là đáng ghét.
Hàn Mỹ Lệ thấy Tô Tả Thu ghê gớm, vừa rồi còn bị ăn một cước đau điếng, giờ không dám xáp lại gần, chỉ ngồi một chỗ mà mồm năm miệng mười.
Tô Tả Thu quẳng cái bát vừa dùng sang một bên, chộp lấy cái que cời lửa cạnh bếp, hùng hổ bước ra sân.
Hàn Mỹ Lệ thấy cô cầm gậy đi ra thì ngớ người, tiếng chửi rủa cũng tắc nghẽn. Nhưng nghĩ đến cú đạp vừa rồi, cơn giận của cô ta lại bùng lên như lửa đốt.
Cô ta hậm hực ném quần áo vào chậu, một tay chống nạnh, tay kia chỉ thẳng mặt Tô Tả Thu:
"Đồ đĩ thõa trơ trẽn, năm xưa mặt dày mày dạn cởi cả quần áo trước bàn dân thiên hạ, lẳиɠ ɭơ quyến rũ cái thằng du côn Hàn Chấn Vũ kia để chui được vào cái nhà này. Giờ thì toại nguyện rồi, đến một chút việc cũng không thèm đυ.ng tay, lại còn lén lút ăn vụng trứng gà với bột mì trắng. Để mẹ tôi về xem bà ấy có lột da chị ra không!"
Tô Tả Thu bất thình lình giơ tay phải, giáng một cái tát như trời giáng xuống mặt cô ta.
Hàn Mỹ Lệ còn chưa kịp định thần, cô đã liên tiếp bồi thêm bốn năm cái tát nữa, rồi vớ lấy cái gậy cời bếp phang mạnh lên người cô ta.
Tô Tả Thu không nói lời nào, chỉ cắm đầu cắm cổ vung gậy đánh túi bụi.
Tiếng thét xé tai của Hàn Mỹ Lệ vang vọng khắp cả sân. Cô ta giãy dụa muốn chạy trốn.
Tô Tả Thu túm chặt lấy tóc cô ta, tay cầm gậy cời không thương tiếc quất tới tấp vào chân và mông.
Trương Thiến Vân kinh hồn bạt vía trước cảnh tượng này. Ả thầm nghĩ Tô Tả Thu chắc chắn đã phát điên thật rồi.
Nếu không thì lấy đâu ra cái gan tày trời dám đánh cả em chồng, chẳng lẽ không sợ mẹ chồng về sẽ lột da, bẻ xương hay sao?
"Chị hai, cứu em với!" Hàn Mỹ Lệ vừa khóc mếu vừa kêu cứu Trương Thiến Vân.
Nhưng Trương Thiến Vân lại chôn chân tại chỗ, không dám nhúc nhích. Ả không chắc Tô Tả Thu có phải đã thật sự hóa điên hay không.
Nếu bây giờ xông vào, lỡ con điên đó nổi khùng đánh cả ả thì có phải toi mạng không?
Nhưng mặc kệ thì lại sợ mẹ chồng về sẽ trách phạt, nên ả chỉ dám đứng im như trời trồng, miệng thì gào tướng lên: "Chị dâu, thôi đi, đừng đánh em chồng nữa, có gì từ từ nói chuyện..."
Tô Tả Thu nhớ lại những lời cay nghiệt mà Trương Thiến Vân đã từng buông ra với nguyên chủ, cũng chẳng có ý định nương tay với ả.
Cô cố tình lôi xềnh xệch Hàn Mỹ Lệ về phía ả.
Đến khi sắp kéo được Hàn Mỹ Lệ đến gần Trương Thiến Vân, Tô Tả Thu buông phịch mái tóc của cô ta ra.
Hàn Mỹ Lệ vội vàng nhào tới ôm chầm lấy Trương Thiến Vân, trốn sau lưng ả mà run rẩy: "Chị hai, cứu em với, con điên này lên cơn rồi!"
"Em dâu tránh ra một chút đi, hôm nay tôi phải thay mặt cha mẹ chồng dạy dỗ cái con nha đầu miệng toàn lời thối tha này. Tuổi còn nhỏ không lo học hành, dám hỗn xược mắng cả chị dâu, chuyện này mà truyền ra ngoài thì người nhà họ Hàn chúng ta còn mặt mũi nào nhìn ai!"
Tô Tả Thu vừa dứt lời liền vung gậy, không hề nương tay mà quật thẳng vào người hai bọn họ.
Vừa nãy chỉ có Hàn Mỹ Lệ tru tréo thảm thiết, giờ thêm cả Trương Thiến Vân, tiếng khóc than vang vọng cả một vùng quê.
Hai bọn họ bị đánh cho trời đất đảo điên, muốn phản kháng nhưng Tô Tả Thu vung chiếc gậy cời bếp múa may liên hồi, căn bản không tài nào đỡ nổi.
Tô Tả Thu đổ bột mì vào chậu, đập trứng gà vào theo.
Sau đó, cô xộc vào phòng bà già kia, lục tìm hũ mỡ lợn, xắn một muỗng đầy bỏ vào nồi.
Chẳng mấy chốc, bốn cái bánh trứng chiên vàng ươm đã thơm lừng.
Tô Tả Thu một hơi xơi sạch, thấy khô cả họng.
Hình như lúc lấy bột mì, cô còn thấy nửa hộp bột mạch nha trong tủ.
Cái thân thể này yếu quá, phải tẩm bổ cho tốt mới được.
Cô chẳng khách khí, pha một bát to, ngồi ngay ngoài sân húp sùm sụp.
Vừa chậm rãi thưởng thức bột mạch nha, cô vừa nghe Hàn Mỹ Lệ lải nhải nguyền rủa không ngớt.
Đến khi cô uống cạn bát bột, miệng Hàn Mỹ Lệ vẫn chưa chịu ngậm, càng chửi càng hăng.
Không chỉ chửi Tô Tả Thu, cô ta còn lôi cả mười tám đời tổ tông nhà cô ra mà mắng nhiếc.
Còn Trương Thiến Vân thì lề mề giặt giũ, khóe miệng nhếch lên nụ cười hả hê.
Cái bộ mặt thích hóng hớt, thêm dầu vào lửa kia, trông đến là đáng ghét.
Hàn Mỹ Lệ thấy Tô Tả Thu ghê gớm, vừa rồi còn bị ăn một cước đau điếng, giờ không dám xáp lại gần, chỉ ngồi một chỗ mà mồm năm miệng mười.
Tô Tả Thu quẳng cái bát vừa dùng sang một bên, chộp lấy cái que cời lửa cạnh bếp, hùng hổ bước ra sân.
Hàn Mỹ Lệ thấy cô cầm gậy đi ra thì ngớ người, tiếng chửi rủa cũng tắc nghẽn. Nhưng nghĩ đến cú đạp vừa rồi, cơn giận của cô ta lại bùng lên như lửa đốt.
Cô ta hậm hực ném quần áo vào chậu, một tay chống nạnh, tay kia chỉ thẳng mặt Tô Tả Thu:
Tô Tả Thu bất thình lình giơ tay phải, giáng một cái tát như trời giáng xuống mặt cô ta.
Hàn Mỹ Lệ còn chưa kịp định thần, cô đã liên tiếp bồi thêm bốn năm cái tát nữa, rồi vớ lấy cái gậy cời bếp phang mạnh lên người cô ta.
Tô Tả Thu không nói lời nào, chỉ cắm đầu cắm cổ vung gậy đánh túi bụi.
Tiếng thét xé tai của Hàn Mỹ Lệ vang vọng khắp cả sân. Cô ta giãy dụa muốn chạy trốn.
Tô Tả Thu túm chặt lấy tóc cô ta, tay cầm gậy cời không thương tiếc quất tới tấp vào chân và mông.
Nếu không thì lấy đâu ra cái gan tày trời dám đánh cả em chồng, chẳng lẽ không sợ mẹ chồng về sẽ lột da, bẻ xương hay sao?
"Chị hai, cứu em với!" Hàn Mỹ Lệ vừa khóc mếu vừa kêu cứu Trương Thiến Vân.
Nhưng Trương Thiến Vân lại chôn chân tại chỗ, không dám nhúc nhích. Ả không chắc Tô Tả Thu có phải đã thật sự hóa điên hay không.
Nếu bây giờ xông vào, lỡ con điên đó nổi khùng đánh cả ả thì có phải toi mạng không?
Nhưng mặc kệ thì lại sợ mẹ chồng về sẽ trách phạt, nên ả chỉ dám đứng im như trời trồng, miệng thì gào tướng lên: "Chị dâu, thôi đi, đừng đánh em chồng nữa, có gì từ từ nói chuyện..."
Tô Tả Thu nhớ lại những lời cay nghiệt mà Trương Thiến Vân đã từng buông ra với nguyên chủ, cũng chẳng có ý định nương tay với ả.
Cô cố tình lôi xềnh xệch Hàn Mỹ Lệ về phía ả.
Đến khi sắp kéo được Hàn Mỹ Lệ đến gần Trương Thiến Vân, Tô Tả Thu buông phịch mái tóc của cô ta ra.
Hàn Mỹ Lệ vội vàng nhào tới ôm chầm lấy Trương Thiến Vân, trốn sau lưng ả mà run rẩy: "Chị hai, cứu em với, con điên này lên cơn rồi!"
"Em dâu tránh ra một chút đi, hôm nay tôi phải thay mặt cha mẹ chồng dạy dỗ cái con nha đầu miệng toàn lời thối tha này. Tuổi còn nhỏ không lo học hành, dám hỗn xược mắng cả chị dâu, chuyện này mà truyền ra ngoài thì người nhà họ Hàn chúng ta còn mặt mũi nào nhìn ai!"
Tô Tả Thu vừa dứt lời liền vung gậy, không hề nương tay mà quật thẳng vào người hai bọn họ.
Vừa nãy chỉ có Hàn Mỹ Lệ tru tréo thảm thiết, giờ thêm cả Trương Thiến Vân, tiếng khóc than vang vọng cả một vùng quê.
Hai bọn họ bị đánh cho trời đất đảo điên, muốn phản kháng nhưng Tô Tả Thu vung chiếc gậy cời bếp múa may liên hồi, căn bản không tài nào đỡ nổi.
13
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
