0 chữ
Chương 4
Chương 4
Người nói là Hàn Mỹ Lệ, em chồng của nguyên chủ, cũng là kẻ đầu sỏ gián tiếp hại chết cô.
Lập tức có một giọng nói khác chen vào: "Chắc không có chuyện gì to tát đâu, chẳng qua là ngã vỡ đầu thôi mà, cũng không chảy nhiều máu, chắc chắn là đang trốn trong nhà lười biếng đấy." Người này là Trương Thiến Vân, em dâu của nguyên chủ.
Ả cũng là thanh niên trí thức từ thành phố về nông thôn, năm ngoái đã gả cho Hàn Chấn Hoa, em trai của chồng nguyên chủ.
Vì ghen tị với nhan sắc của Tô Tả Thu, ả luôn ngứa mắt với cô, nhưng ả đàn bà này rất khôn ngoan, chưa bao giờ lộ ra ngoài.
Trước mặt mọi người thì tỏ vẻ tôn trọng chị dâu, nhưng sau lưng lại dùng những lời lẽ cay nghiệt nhất để châm chọc, mắng nhiếc, đúng là "khẩu phật tâm xà".
Tô Tả Thu cười lạnh một tiếng, xoa xoa cái đầu vẫn còn nặng trịch, lẩm bẩm một mình: "Tôi cũng không biết tại sao lại xuyên vào thân thể của cô.
Nhưng xin cô yên tâm, phàm là những kẻ đã ức hϊếp cô, tôi nhất định sẽ giúp cô đòi lại công bằng, coi như là báo đáp việc tôi chiếm dụng thân thể cô đi, mặc dù đây cũng không phải là điều tôi mong muốn."
Nhớ đến việc hai người trùng tên trùng họ, cô bỗng lo sợ rằng hai người đã hoán đổi linh hồn, lại dặn dò kỹ lưỡng về gia sản của mình.
"Nếu như hai chúng ta thực sự hoán đổi linh hồn, cô cũng đừng sợ hãi. Căn nhà kia là tôi tự mua, trong thẻ ngân hàng của tôi vẫn còn một ít tiền, sau này cô cứ sống tốt ở đó nhé. Nhưng đừng nhu nhược như bây giờ nữa, phải kiên cường lên, học cách bảo vệ bản thân, chỉ khi bản thân cô cứng rắn thì người khác mới không dám ức hϊếp cô."
Nói xong những lời này, cô liền bước xuống giường đất, nhưng không vội ra ngoài ngay, mà đứng tại chỗ vận động gân cốt một chút.
Cô đảo mắt nhìn quanh căn nhà vách đất một lượt, nhưng chẳng thấy thứ gì vừa tay. Thế là cô mở toang cửa bước ra ngoài.
Trương Thiến Vân và Hàn Mỹ Lệ đang giặt quần áo ngoài sân, nghe tiếng mở cửa liền quay đầu lại nhìn.
Thấy Tô Tả Thu bước ra, cả hai cùng liếc xéo cô một cái, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn bà này không sao là tốt rồi, chứ nếu mà chết trong nhà thì khi Hàn Chấn Vũ về nhất định không tha cho bọn họ.
Hàn Mỹ Lệ bĩu môi, giọng điệu mỉa mai: "Ối chà, chịu ra rồi cơ đấy, cứ tưởng chị chết trong nhà rồi chứ."
Cô ta ném phịch đống quần áo trong tay xuống chậu, rồi không khách sáo: "Mau lại đây giặt đống quần áo này đi, nếu không thì liệu hồn đấy."
Tô Tả Thu chẳng thèm để ý đến cô ta, bụng cô đang đói meo, định kiếm chút gì lót dạ rồi sẽ từ từ thu dọn hai loại cặn bã này sau.
Hàn Mỹ Lệ thấy Tô Tả Thu vốn nhút nhát yếu đuối lại dám ngó lơ mình, cơn giận lập tức bốc lên ngùn ngụt.
"Đồ tiện nhân, chị không nghe thấy tôi nói gì à? Mau lại đây giặt cái chậu quần áo này ngay!"
Tô Tả Thu liếc xéo cô ta một cái cũng không thèm, cứ thế đi thẳng về phía nhà bếp.
Không biết cả nhà này đề phòng ai mà trong bếp chỉ có mỗi một hũ muối, ngoài ra thì chẳng còn gì cả.
Cô lại đi ra phía sau chuồng gà.
Trong nhà nuôi bốn con gà mái đang độ đẻ trứng.
Thấy trong ổ có hai quả trứng gà, cô không khách khí cầm luôn vào tay.
Sau đó cô lại vào phòng bà già Dương Lan Hoa, múc một bát bột mì trắng, định tráng mấy cái bánh trứng ăn.
Hàn Mỹ Lệ và Trương Thiến Vân đang giặt quần áo thấy cảnh này thì đều ngây người.
Cả hai đều cảm thấy Tô Tả Thu hôm nay đúng là gan hùm mật gấu rồi.
Đã dám lén ăn trứng gà và lương thực tinh của nhà, đây là muốn tạo phản à?
"Đồ tiện nhân, chị to gan thật đấy, dám vào phòng mẹ tôi trộm lương thực. Còn cả trứng gà nữa, thứ này cũng đến lượt chị được ăn à? Chị nhìn lại xem chị có xứng không?"
Hàn Mỹ Lệ vừa chửi vừa chạy lại giật lấy trứng gà và bột mì trong tay cô.
Tô Tả Thu vung chân đá mạnh, Hàn Mỹ Lệ không kịp trở tay, ngã nhào chổng vó.
"Đồ đĩ! Chị dám đá tôi hả?" Hàn Mỹ Lệ kinh ngạc trừng mắt, gào lên.
Trước kia cô là đứa nhút nhát, đánh không dám trả, mắng không dám cãi. Hôm nay không những ăn vụng trứng gà với gạo ngon, còn dám động tay động chân với cô ta? Hay là bị ma nhập rồi?
Bụng Tô Tả Thu réo ầm ĩ, giờ cô không hơi sức đâu mà đôi co. Cô vớ lấy con dao phay, huơ huơ dọa Hàn Mỹ Lệ đang định xông tới, rồi bắt đầu nhóm bếp nấu cơm.
Lập tức có một giọng nói khác chen vào: "Chắc không có chuyện gì to tát đâu, chẳng qua là ngã vỡ đầu thôi mà, cũng không chảy nhiều máu, chắc chắn là đang trốn trong nhà lười biếng đấy." Người này là Trương Thiến Vân, em dâu của nguyên chủ.
Ả cũng là thanh niên trí thức từ thành phố về nông thôn, năm ngoái đã gả cho Hàn Chấn Hoa, em trai của chồng nguyên chủ.
Vì ghen tị với nhan sắc của Tô Tả Thu, ả luôn ngứa mắt với cô, nhưng ả đàn bà này rất khôn ngoan, chưa bao giờ lộ ra ngoài.
Trước mặt mọi người thì tỏ vẻ tôn trọng chị dâu, nhưng sau lưng lại dùng những lời lẽ cay nghiệt nhất để châm chọc, mắng nhiếc, đúng là "khẩu phật tâm xà".
Tô Tả Thu cười lạnh một tiếng, xoa xoa cái đầu vẫn còn nặng trịch, lẩm bẩm một mình: "Tôi cũng không biết tại sao lại xuyên vào thân thể của cô.
Nhớ đến việc hai người trùng tên trùng họ, cô bỗng lo sợ rằng hai người đã hoán đổi linh hồn, lại dặn dò kỹ lưỡng về gia sản của mình.
"Nếu như hai chúng ta thực sự hoán đổi linh hồn, cô cũng đừng sợ hãi. Căn nhà kia là tôi tự mua, trong thẻ ngân hàng của tôi vẫn còn một ít tiền, sau này cô cứ sống tốt ở đó nhé. Nhưng đừng nhu nhược như bây giờ nữa, phải kiên cường lên, học cách bảo vệ bản thân, chỉ khi bản thân cô cứng rắn thì người khác mới không dám ức hϊếp cô."
Nói xong những lời này, cô liền bước xuống giường đất, nhưng không vội ra ngoài ngay, mà đứng tại chỗ vận động gân cốt một chút.
Trương Thiến Vân và Hàn Mỹ Lệ đang giặt quần áo ngoài sân, nghe tiếng mở cửa liền quay đầu lại nhìn.
Thấy Tô Tả Thu bước ra, cả hai cùng liếc xéo cô một cái, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Người đàn bà này không sao là tốt rồi, chứ nếu mà chết trong nhà thì khi Hàn Chấn Vũ về nhất định không tha cho bọn họ.
Hàn Mỹ Lệ bĩu môi, giọng điệu mỉa mai: "Ối chà, chịu ra rồi cơ đấy, cứ tưởng chị chết trong nhà rồi chứ."
Cô ta ném phịch đống quần áo trong tay xuống chậu, rồi không khách sáo: "Mau lại đây giặt đống quần áo này đi, nếu không thì liệu hồn đấy."
Tô Tả Thu chẳng thèm để ý đến cô ta, bụng cô đang đói meo, định kiếm chút gì lót dạ rồi sẽ từ từ thu dọn hai loại cặn bã này sau.
"Đồ tiện nhân, chị không nghe thấy tôi nói gì à? Mau lại đây giặt cái chậu quần áo này ngay!"
Tô Tả Thu liếc xéo cô ta một cái cũng không thèm, cứ thế đi thẳng về phía nhà bếp.
Không biết cả nhà này đề phòng ai mà trong bếp chỉ có mỗi một hũ muối, ngoài ra thì chẳng còn gì cả.
Cô lại đi ra phía sau chuồng gà.
Trong nhà nuôi bốn con gà mái đang độ đẻ trứng.
Thấy trong ổ có hai quả trứng gà, cô không khách khí cầm luôn vào tay.
Sau đó cô lại vào phòng bà già Dương Lan Hoa, múc một bát bột mì trắng, định tráng mấy cái bánh trứng ăn.
Hàn Mỹ Lệ và Trương Thiến Vân đang giặt quần áo thấy cảnh này thì đều ngây người.
Cả hai đều cảm thấy Tô Tả Thu hôm nay đúng là gan hùm mật gấu rồi.
Đã dám lén ăn trứng gà và lương thực tinh của nhà, đây là muốn tạo phản à?
"Đồ tiện nhân, chị to gan thật đấy, dám vào phòng mẹ tôi trộm lương thực. Còn cả trứng gà nữa, thứ này cũng đến lượt chị được ăn à? Chị nhìn lại xem chị có xứng không?"
Hàn Mỹ Lệ vừa chửi vừa chạy lại giật lấy trứng gà và bột mì trong tay cô.
Tô Tả Thu vung chân đá mạnh, Hàn Mỹ Lệ không kịp trở tay, ngã nhào chổng vó.
"Đồ đĩ! Chị dám đá tôi hả?" Hàn Mỹ Lệ kinh ngạc trừng mắt, gào lên.
Trước kia cô là đứa nhút nhát, đánh không dám trả, mắng không dám cãi. Hôm nay không những ăn vụng trứng gà với gạo ngon, còn dám động tay động chân với cô ta? Hay là bị ma nhập rồi?
Bụng Tô Tả Thu réo ầm ĩ, giờ cô không hơi sức đâu mà đôi co. Cô vớ lấy con dao phay, huơ huơ dọa Hàn Mỹ Lệ đang định xông tới, rồi bắt đầu nhóm bếp nấu cơm.
13
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
