0 chữ
Chương 3
Chương 3
Anh không bao giờ ép buộc cô phải làm gì, mỗi tháng còn cho cô tiền tiêu vặt, thỉnh thoảng lại mua đồ ăn ngon về cho cô.
Nhưng nguyên chủ đã có người trong lòng ở thành phố, căn bản không thèm để mắt đến kẻ không công ăn việc làm đoàng hoàng như Hàn Chấn Vũ.
Kết hôn đã mấy tháng, hai người còn chưa nói với nhau được mấy câu, đừng nói đến chuyện động phòng hoa chúc.
Hàn Chấn Vũ tuy mang tiếng xấu, nhưng lại là người trọng sĩ diện.
Hai người tuy ngủ chung một chiếc giường đất, nhưng một người nằm đầu giường, một người nằm cuối giường, Hàn Chấn Vũ thậm chí còn không đυ.ng một ngón tay vào cô.
Ngay trong ngày cưới, anh đã nói với nguyên chủ, nếu muốn ly hôn, lúc nào cũng có thể nói, anh chắc chắn sẽ đồng ý.
Nguyên chủ tuy không ưa anh, nhưng lại không dám ly hôn.
Cô sợ ly hôn rồi không có chỗ nào để đi, nếu quay về viện thanh niên trí thức, mấy cô nàng kia chắc chắn sẽ càng được nước lấn tới, ra sức bắt nạt cô.
Nhưng gia đình tên côn đồ Hàn Chấn Vũ cũng rất phức tạp, mẹ ruột mất khi sinh anh, người hiện tại là mẹ kế, cha lại nhu nhược, sợ vợ một phép.
Hai em trai và một em gái đều do mẹ kế sinh ra, cũng chẳng phải dạng vừa gì.
Sau khi nguyên chủ về làm dâu, cuộc sống chẳng khác nào địa ngục trần gian.
Cũng may Hàn Chấn Vũ còn có chút bản lĩnh, nếu không cô đã bị đám người này gặm đến không còn một mảnh xương rồi.
Có Hàn Chấn Vũ ở nhà, không ai dám hạch sách cô.
Nhưng Hàn Chấn Vũ có hay ở nhà đâu? Ba ngày hai bữa lại vắng nhà, có khi bảy tám ngày mới về, chợp mắt một đêm rồi lại đi, một tháng có đến hơn hai mươi ngày lang bạt bên ngoài.
Mọi người trong nhà đều rêu rao là anh chỉ biết ăn chơi lêu lổng, trốn tránh lao động.
Những ngày Hàn Chấn Vũ vắng nhà, đám người này càng được thể lấn tới, ức hϊếp cô.
Việc nặng việc nhọc trong nhà đều trút lên đầu cô, sai bảo chẳng khác gì người ở.
Đến cả cô em dâu, mang tiếng thanh niên trí thức, cũng thuộc loại người hai mặt.
Ngoài mặt thì tỏ vẻ hòa nhã với chị dâu, nhưng sau lưng lại khinh khỉnh ra mặt.
Cô ta còn thường xuyên xúi giục em chồng nhằm vào cô, tung tin đồn nhảm khắp thôn, cùng đám thanh niên trí thức trong viện cô lập cô.
Hôm nọ, nguyên chủ bị em chồng Hàn Mỹ Lệ đẩy ngã sấp mặt xuống đất.
Đập đầu vào đá đến rách toạc một mảng, máu me be bét.
Vừa giận vừa tủi thân, lại cảm thấy xấu hổ, nguyên chủ hai ngày nay chẳng dám ló mặt ra khỏi nhà.
Đúng lúc Hàn Chấn Vũ lại đi vắng, chẳng ai buồn đoái hoài đến cô, cơm nước cũng không ai gọi.
Chẳng biết là do đói hay do tức giận, nguyên chủ chết oan chết uổng.
Tỉnh dậy đã là Tô Tả Thu của thế kỷ hai mươi mốt.
Tô Tả Thu nghiến răng, cười khẩy một tiếng.
Cái nhà này cũng giỏi thật, cả lũ hùa nhau ức hϊếp một cô gái mười bảy mười tám tuổi xuống nông thôn, không sợ trời tru đất diệt hay sao.
Nguyên chủ cũng là một người quá nhu nhược, cái gã đối tượng ở thành phố kia đã dan díu với cả chị gái mình, người nhà cũng bỏ mặc cô.
Vậy mà cô vẫn còn tơ tưởng đến cái gã đàn ông cặn bã nɠɵạı ŧìиɧ kia và cái đám người nhà ở thành phố.
Bị người ta chà đạp đến nông nỗi này ở dưới quê mà vẫn cắn răng chịu đựng, thật không biết nên nói gì cho phải.
Tô Tả Thu sờ lên vết thương còn rướm máu trên trán, vết thương được nguyên chủ băng bó tạm bợ lại bằng chiếc khăn tay.
Cô đứng dậy, đảo mắt đánh giá căn nhà trình tường chật chội, tối tăm này.
Căn nhà này nhỏ hẹp thật, ngoài cái giường sưởi đất ra chỉ còn một lối đi nhỏ.
Trên giường đất kê một chiếc tủ cũ kỹ, trên tủ đặt một chiếc gương nhỏ.
Cô cầm gương lên soi thử, trong gương là một khuôn mặt trái xoan, đôi mày lá liễu thanh tú, tròng mắt đen láy như ngọc.
Chỉ tiếc sắc mặt hơi vàng vọt, chắc hẳn là do thiếu dinh dưỡng gây nên.
Nhưng nền tảng vốn có đã không tệ, nếu được chăm sóc cẩn thận, ắt hẳn là một mỹ nhân, dung mạo chẳng hề thua kém kiếp trước của cô chút nào.
Tô Tả Thu khá hài lòng với diện mạo này, lại còn trẻ hơn mười tuổi so với kiếp trước, xem ra cũng không tính là quá lỗ vốn.
Cô đặt gương xuống, định bụng ra ngoài xem xét xung quanh.
Nhưng chưa kịp bước chân ra khỏi cửa, đã nghe thấy tiếng trò chuyện của hai người vọng vào.
"Chị hai này, con nhỏ Tô Tả Thu hôm nay lại chẳng thấy ló mặt ra ngoài, thím nói xem có khi nào nó xảy ra chuyện gì không?"
Nhưng nguyên chủ đã có người trong lòng ở thành phố, căn bản không thèm để mắt đến kẻ không công ăn việc làm đoàng hoàng như Hàn Chấn Vũ.
Kết hôn đã mấy tháng, hai người còn chưa nói với nhau được mấy câu, đừng nói đến chuyện động phòng hoa chúc.
Hàn Chấn Vũ tuy mang tiếng xấu, nhưng lại là người trọng sĩ diện.
Hai người tuy ngủ chung một chiếc giường đất, nhưng một người nằm đầu giường, một người nằm cuối giường, Hàn Chấn Vũ thậm chí còn không đυ.ng một ngón tay vào cô.
Ngay trong ngày cưới, anh đã nói với nguyên chủ, nếu muốn ly hôn, lúc nào cũng có thể nói, anh chắc chắn sẽ đồng ý.
Nguyên chủ tuy không ưa anh, nhưng lại không dám ly hôn.
Nhưng gia đình tên côn đồ Hàn Chấn Vũ cũng rất phức tạp, mẹ ruột mất khi sinh anh, người hiện tại là mẹ kế, cha lại nhu nhược, sợ vợ một phép.
Hai em trai và một em gái đều do mẹ kế sinh ra, cũng chẳng phải dạng vừa gì.
Sau khi nguyên chủ về làm dâu, cuộc sống chẳng khác nào địa ngục trần gian.
Cũng may Hàn Chấn Vũ còn có chút bản lĩnh, nếu không cô đã bị đám người này gặm đến không còn một mảnh xương rồi.
Có Hàn Chấn Vũ ở nhà, không ai dám hạch sách cô.
Nhưng Hàn Chấn Vũ có hay ở nhà đâu? Ba ngày hai bữa lại vắng nhà, có khi bảy tám ngày mới về, chợp mắt một đêm rồi lại đi, một tháng có đến hơn hai mươi ngày lang bạt bên ngoài.
Những ngày Hàn Chấn Vũ vắng nhà, đám người này càng được thể lấn tới, ức hϊếp cô.
Việc nặng việc nhọc trong nhà đều trút lên đầu cô, sai bảo chẳng khác gì người ở.
Đến cả cô em dâu, mang tiếng thanh niên trí thức, cũng thuộc loại người hai mặt.
Ngoài mặt thì tỏ vẻ hòa nhã với chị dâu, nhưng sau lưng lại khinh khỉnh ra mặt.
Cô ta còn thường xuyên xúi giục em chồng nhằm vào cô, tung tin đồn nhảm khắp thôn, cùng đám thanh niên trí thức trong viện cô lập cô.
Hôm nọ, nguyên chủ bị em chồng Hàn Mỹ Lệ đẩy ngã sấp mặt xuống đất.
Đập đầu vào đá đến rách toạc một mảng, máu me be bét.
Vừa giận vừa tủi thân, lại cảm thấy xấu hổ, nguyên chủ hai ngày nay chẳng dám ló mặt ra khỏi nhà.
Chẳng biết là do đói hay do tức giận, nguyên chủ chết oan chết uổng.
Tỉnh dậy đã là Tô Tả Thu của thế kỷ hai mươi mốt.
Tô Tả Thu nghiến răng, cười khẩy một tiếng.
Cái nhà này cũng giỏi thật, cả lũ hùa nhau ức hϊếp một cô gái mười bảy mười tám tuổi xuống nông thôn, không sợ trời tru đất diệt hay sao.
Nguyên chủ cũng là một người quá nhu nhược, cái gã đối tượng ở thành phố kia đã dan díu với cả chị gái mình, người nhà cũng bỏ mặc cô.
Vậy mà cô vẫn còn tơ tưởng đến cái gã đàn ông cặn bã nɠɵạı ŧìиɧ kia và cái đám người nhà ở thành phố.
Bị người ta chà đạp đến nông nỗi này ở dưới quê mà vẫn cắn răng chịu đựng, thật không biết nên nói gì cho phải.
Tô Tả Thu sờ lên vết thương còn rướm máu trên trán, vết thương được nguyên chủ băng bó tạm bợ lại bằng chiếc khăn tay.
Cô đứng dậy, đảo mắt đánh giá căn nhà trình tường chật chội, tối tăm này.
Căn nhà này nhỏ hẹp thật, ngoài cái giường sưởi đất ra chỉ còn một lối đi nhỏ.
Trên giường đất kê một chiếc tủ cũ kỹ, trên tủ đặt một chiếc gương nhỏ.
Cô cầm gương lên soi thử, trong gương là một khuôn mặt trái xoan, đôi mày lá liễu thanh tú, tròng mắt đen láy như ngọc.
Chỉ tiếc sắc mặt hơi vàng vọt, chắc hẳn là do thiếu dinh dưỡng gây nên.
Nhưng nền tảng vốn có đã không tệ, nếu được chăm sóc cẩn thận, ắt hẳn là một mỹ nhân, dung mạo chẳng hề thua kém kiếp trước của cô chút nào.
Tô Tả Thu khá hài lòng với diện mạo này, lại còn trẻ hơn mười tuổi so với kiếp trước, xem ra cũng không tính là quá lỗ vốn.
Cô đặt gương xuống, định bụng ra ngoài xem xét xung quanh.
Nhưng chưa kịp bước chân ra khỏi cửa, đã nghe thấy tiếng trò chuyện của hai người vọng vào.
"Chị hai này, con nhỏ Tô Tả Thu hôm nay lại chẳng thấy ló mặt ra ngoài, thím nói xem có khi nào nó xảy ra chuyện gì không?"
12
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
