0 chữ
Chương 36
Chương 36
Hừ, không phải muốn gây sự sao? Được thôi, từ nay về sau, bà đây sẽ hầu hạ các người cho ra trò.
Bà cô đây sẽ cho các người biết, hoa vì sao lại đỏ đến thế.
Hàn Chấn Vũ đã nằm xuống, nhưng chưa ngủ, anh đang mải miết nghĩ xem, ở thôn này, có chỗ nào vừa yên tĩnh, an toàn, lại thích hợp để dựng một căn nhà nhỏ.
Anh nghe tiếng mở cửa, mắt vẫn nhắm nghiền, đinh ninh là Tô Tả Thu về lấy đồ.
Ai ngờ, cô leo tót lên giường sưởi, còn thổi tắt đèn dầu.
Lúc này, Hàn Chấn Vũ mới thấy có gì đó sai sai. Không phải đi tắm rồi sao? Sao lại về nhanh vậy?
Anh hỏi: "Có phải bọn họ lại giở trò gì nữa không?"
"Không có gì, chỉ là chum hết nước rồi."
Hàn Chấn Vũ ngẩn người, lập tức bật dậy trên giường sưởi đất: "Để tôi đi gánh."
Tô Tả Thu vội ngăn lại: "Không cần đâu, hôm nay tôi có làm gì đâu, cũng chẳng đổ mồ hôi mấy. Để mai tắm cũng được, mau ngủ đi."
Nhà bọn họ ở giữa thôn, gánh nước phải ra tận đầu thôn phía đông, gánh về rồi còn đun lên, biết đến bao giờ mới xong.
"Không sao, giờ tôi cũng chưa buồn ngủ, tiện thể ra ngoài đi dạo." Hàn Chấn Vũ vừa nói vừa mở cửa bước ra ngoài.
Tô Tả Thu thấy không ngăn được, cũng lẽo đẽo theo sau, nhỏ giọng dặn dò: "Đừng gánh nhiều quá, kẻo lại làm lợi cho bọn họ."
Hàn Chấn Vũ cười gật đầu, rồi xách hai thùng gỗ đi ra ngoài.
Tô Tả Thu tắm xong, trong phòng khách chỉ còn Dương Lan Hoa và Hàn Mỹ Lệ vẫn thức.
Nhớ đến đống quần áo trong hố xí, Tô Tả Thu cười khẩy.
Cô chợt nhớ ra, hình như quần áo của Hàn Chấn Vũ cũng phơi ở sân sau. Vậy, trong đống quần áo cô vừa vứt, có lẫn của anh không nhỉ?
Nhưng thôi, vứt rồi thì chịu, cùng lắm thì ngày mai giặt lại cho anh.
Nếu đã xuống hố phân rồi, thì bỏ đi, sau này đền anh bộ khác vậy.
Dù sao cũng nên báo trước với Hàn Chấn Vũ một tiếng, tiện thể xin lỗi.
"Tôi quên mất quần áo của anh cũng phơi ở sân sau rồi. Ngại quá, ngày mai tôi giặt cho anh."
Hàn Chấn Vũ nghe cô nói đã vứt quần áo xuống hố xí, chỉ biết cạn lời nhìn cô.
Nhưng anh lại thấy buồn cười. Cách làm của người phụ nữ này có chút trẻ con, nhưng lại khiến anh thấy hả dạ.
"Không sao, sáng mai tôi tự giặt." Hàn Chấn Vũ nói.
Hai người vẫn mỗi người một đầu, người ngủ đầu giường sưởi, người ngủ cuối giường sưởi.
Tô Tả Thu tuy vẫn còn chút không thoải mái, nhưng so với tối qua đã dễ chịu hơn nhiều.
Ngay khi cô sắp thϊếp đi, tiếng mắng chửi của Dương Lan Hoa vọng đến từ ngoài sân. Chắc hẳn bà ta đi vệ sinh thì phát hiện ra quần áo trong hố xí.
Tô Tả Thu buồn cười trở mình, vừa định ngủ tiếp thì nghe thấy tiếng Dương Lan Hoa chửi rủa và đập cửa ầm ĩ.
"Mở cửa, mở cửa ngay! Cái thứ có sinh không có dưỡng kia, dám vứt quần áo vào hố xí, hôm nay tao phải xé xác mày ra!"
Tô Tả Thu hừ lạnh một tiếng, định bụng xuống giường cho bà ta một trận.
Nhưng cô còn chưa kịp xỏ giày, Hàn Chấn Vũ đã mở cửa phòng.
Anh túm lấy cổ áo Dương Lan Hoa, lạnh lùng gằn giọng: "Ai là súc sinh? Có giỏi thì lặp lại những lời bà vừa nói xem."
"Khụ... Khụ... Khụ..." Dương Lan Hoa bị bóp đến ho sặc sụa, khó thở vô cùng.
Hàn Mỹ Lệ đứng sau bà ta sợ hãi lùi lại hai bước. Cô ta từ nhỏ đã sợ Hàn Chấn Vũ, thấy anh dám bóp cổ cả mẹ mình, buột miệng mắng: "Đồ vong ơn bội nghĩa! Mau thả mẹ tôi ra! Rõ ràng là con nhỏ Tô Tả Thu kia gây sự, anh đánh mẹ tôi làm gì?"
Tô Tả Thu từ trong phòng bước ra, không nói không rằng tát thẳng vào mặt cô ta một cái.
Cô còn định giáng thêm cái tát thứ hai thì Hàn Chấn Hoa và Hàn Bảo Quốc đã từ trong nhà chạy ra.
Thấy mọi người đánh nhau, Hàn Bảo Quốc hét lớn: "Thằng cả, anh làm cái gì vậy? Mau thả mẹ anh ra!"
Hàn Chấn Hoa thấy cha mình xông vào kéo Hàn Chấn Vũ, liền vội vàng ngăn Tô Tả Thu lại.
Chỉ trong chớp mắt, con nhỏ Tô Tả Thu kia đã tát vào mặt em gái anh ta mấy cái liền.
Tô Tả Thu nào để anh ta đến gần mình, còn chưa đợi Hàn Chấn Hoa chạm vào, cô đã bắt đầu la hét: "Cứu mạng! Gϊếŧ người rồi..."
Bà cô đây sẽ cho các người biết, hoa vì sao lại đỏ đến thế.
Hàn Chấn Vũ đã nằm xuống, nhưng chưa ngủ, anh đang mải miết nghĩ xem, ở thôn này, có chỗ nào vừa yên tĩnh, an toàn, lại thích hợp để dựng một căn nhà nhỏ.
Anh nghe tiếng mở cửa, mắt vẫn nhắm nghiền, đinh ninh là Tô Tả Thu về lấy đồ.
Ai ngờ, cô leo tót lên giường sưởi, còn thổi tắt đèn dầu.
Lúc này, Hàn Chấn Vũ mới thấy có gì đó sai sai. Không phải đi tắm rồi sao? Sao lại về nhanh vậy?
Anh hỏi: "Có phải bọn họ lại giở trò gì nữa không?"
"Không có gì, chỉ là chum hết nước rồi."
Hàn Chấn Vũ ngẩn người, lập tức bật dậy trên giường sưởi đất: "Để tôi đi gánh."
Tô Tả Thu vội ngăn lại: "Không cần đâu, hôm nay tôi có làm gì đâu, cũng chẳng đổ mồ hôi mấy. Để mai tắm cũng được, mau ngủ đi."
"Không sao, giờ tôi cũng chưa buồn ngủ, tiện thể ra ngoài đi dạo." Hàn Chấn Vũ vừa nói vừa mở cửa bước ra ngoài.
Tô Tả Thu thấy không ngăn được, cũng lẽo đẽo theo sau, nhỏ giọng dặn dò: "Đừng gánh nhiều quá, kẻo lại làm lợi cho bọn họ."
Hàn Chấn Vũ cười gật đầu, rồi xách hai thùng gỗ đi ra ngoài.
Tô Tả Thu tắm xong, trong phòng khách chỉ còn Dương Lan Hoa và Hàn Mỹ Lệ vẫn thức.
Nhớ đến đống quần áo trong hố xí, Tô Tả Thu cười khẩy.
Cô chợt nhớ ra, hình như quần áo của Hàn Chấn Vũ cũng phơi ở sân sau. Vậy, trong đống quần áo cô vừa vứt, có lẫn của anh không nhỉ?
Nhưng thôi, vứt rồi thì chịu, cùng lắm thì ngày mai giặt lại cho anh.
Nếu đã xuống hố phân rồi, thì bỏ đi, sau này đền anh bộ khác vậy.
"Tôi quên mất quần áo của anh cũng phơi ở sân sau rồi. Ngại quá, ngày mai tôi giặt cho anh."
Hàn Chấn Vũ nghe cô nói đã vứt quần áo xuống hố xí, chỉ biết cạn lời nhìn cô.
Nhưng anh lại thấy buồn cười. Cách làm của người phụ nữ này có chút trẻ con, nhưng lại khiến anh thấy hả dạ.
"Không sao, sáng mai tôi tự giặt." Hàn Chấn Vũ nói.
Hai người vẫn mỗi người một đầu, người ngủ đầu giường sưởi, người ngủ cuối giường sưởi.
Tô Tả Thu tuy vẫn còn chút không thoải mái, nhưng so với tối qua đã dễ chịu hơn nhiều.
Ngay khi cô sắp thϊếp đi, tiếng mắng chửi của Dương Lan Hoa vọng đến từ ngoài sân. Chắc hẳn bà ta đi vệ sinh thì phát hiện ra quần áo trong hố xí.
Tô Tả Thu buồn cười trở mình, vừa định ngủ tiếp thì nghe thấy tiếng Dương Lan Hoa chửi rủa và đập cửa ầm ĩ.
Tô Tả Thu hừ lạnh một tiếng, định bụng xuống giường cho bà ta một trận.
Nhưng cô còn chưa kịp xỏ giày, Hàn Chấn Vũ đã mở cửa phòng.
Anh túm lấy cổ áo Dương Lan Hoa, lạnh lùng gằn giọng: "Ai là súc sinh? Có giỏi thì lặp lại những lời bà vừa nói xem."
"Khụ... Khụ... Khụ..." Dương Lan Hoa bị bóp đến ho sặc sụa, khó thở vô cùng.
Hàn Mỹ Lệ đứng sau bà ta sợ hãi lùi lại hai bước. Cô ta từ nhỏ đã sợ Hàn Chấn Vũ, thấy anh dám bóp cổ cả mẹ mình, buột miệng mắng: "Đồ vong ơn bội nghĩa! Mau thả mẹ tôi ra! Rõ ràng là con nhỏ Tô Tả Thu kia gây sự, anh đánh mẹ tôi làm gì?"
Tô Tả Thu từ trong phòng bước ra, không nói không rằng tát thẳng vào mặt cô ta một cái.
Cô còn định giáng thêm cái tát thứ hai thì Hàn Chấn Hoa và Hàn Bảo Quốc đã từ trong nhà chạy ra.
Thấy mọi người đánh nhau, Hàn Bảo Quốc hét lớn: "Thằng cả, anh làm cái gì vậy? Mau thả mẹ anh ra!"
Hàn Chấn Hoa thấy cha mình xông vào kéo Hàn Chấn Vũ, liền vội vàng ngăn Tô Tả Thu lại.
Chỉ trong chớp mắt, con nhỏ Tô Tả Thu kia đã tát vào mặt em gái anh ta mấy cái liền.
Tô Tả Thu nào để anh ta đến gần mình, còn chưa đợi Hàn Chấn Hoa chạm vào, cô đã bắt đầu la hét: "Cứu mạng! Gϊếŧ người rồi..."
7
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
