TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 37
Chương 37

Hàn Chấn Hoa tức giận đến mặt mày tái mét, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đồ đĩ thõa! Rõ ràng mày đánh người, còn vu oan cho tao, đúng là đáng ăn đánh!"

Hàn Chấn Vũ nghe thấy câu này, lập tức buông Dương Lan Hoa ra, tiến lên đấm thẳng vào mặt Hàn Chấn Hoa một cú trời giáng.

"Mày muốn chết à?" Hàn Chấn Vũ túm chặt cổ áo Hàn Chấn Hoa, nghiến răng ken két, từng chữ thốt ra như lưỡi dao băng giá từ địa ngục, khiến kẻ nghe không rét mà run.

Trong lòng hận Tô Tả Thu đến thấu xương, nhưng Hàn Chấn Hoa vẫn không dám hó hé nửa lời.

Hơn ai hết, Tôn Đại Thụ biết rõ sự tàn nhẫn và thủ đoạn của Hàn Chấn Vũ. Anh đánh nhau không tiếc mạng, vô tình đến đáng sợ. Anh ta không ngu ngốc đến mức đối đầu trực diện với loại người như vậy.

Thấy Hàn Chấn Hoa hèn nhát, Hàn Chấn Vũ khinh bỉ hừ một tiếng, buông thõng cổ áo anh ta, lướt mắt nhìn đám người trong sân rồi tuyên bố:

"Hôm nay tôi nói thẳng mặt ở đây, sau này ai dám bắt nạt cô ấy, tôi sẽ trả lại gấp đôi. Chắc hẳn mọi người đều biết, Hàn Chấn Vũ tôi nói được là làm được."

Vừa nãy bị bóp cổ, Dương Lan Hoa thực sự kinh hồn bạt vía.

Trước đây cũng có đôi lần lời qua tiếng lại, nhưng chỉ là cãi vã đôi câu, đây là lần đầu tiên Hàn Chấn Vũ động chân động tay với bà ta.

Rõ ràng con ranh Tô Tả Thu gây sự, người chịu đòn lại là con trai bà ta, hỏi sao bà ta nuốt trôi cục tức này?

Nhưng bà ta cũng biết, thằng trời đánh Hàn Chấn Vũ còn ở nhà, thì không có cách để xử trí con ranh đó, có lẽ hôm nay đành phải ngậm bò hòn làm ngọt vậy.

Khác với mẹ mình, Hàn Mỹ Lệ vốn quen được nuông chiều, ỷ có cha và anh trai ở đây, cô ta được đà chỉ thẳng tay vào Tô Tả Thu, mè nheo mách tội với cha mình:

"Cha à, cha không biết con đàn bà này xấu xa đến mức nào đâu. Cô ta ném hết quần áo của con với chị dâu hai vừa giặt xuống hố xí, đến cả quần áo của cha với mẹ cô ta cũng không tha."

Tô Tả Thu chống nạnh, trừng mắt đáp trả: "Con nhỏ chết tiệt kia, mắt mày mù à? Mày tận mắt thấy tao ném hả? Mấy lần trước mày với Trương Thiến Vân làm chuyện xấu đều đổ lên đầu tao rồi, hôm nay lại bày trò quần áo vu oan cho tao. Còn bé tí tuổi đầu mà đã độc địa như vậy."

Cô liếc xéo về phía phòng Trương Thiến Vân, mặt không đổi sắc, thản nhiên ly gián: "Lúc tôi đi tắm thì nghe thấy Trương Thiến Vân lén lút chửi cô, bảo cô vừa tham ăn vừa lười biếng, bao nhiêu quần áo bắt một mình ả ta giặt.

Còn nói mẹ cô là bà già chết tiệt, chỉ biết thiên vị con gái. Cô không đi tìm ả ta tính sổ, lại dám đổ cứt lên đầu tôi, có phải thấy tôi dễ bắt nạt không hả? Tôi nói cho cô biết, sau này còn dám vu oan cho tôi, tôi xé nát cái mồm thối tha của cô."

Trương Thiến Vân nãy giờ vẫn trốn trong phòng, nghe Tô Tả Thu thêu dệt chuyện, trắng trợn vu khống, lập tức máu nóng dồn lên não, vội vàng mở cửa xông ra phân bua:

"Chị nói dối! Em chưa từng nói những lời đó. Quần áo cũng không phải em ném, rõ ràng là chị làm, lại còn đổ thừa cho em, rồi bày trò ly gián. Chị tưởng mẹ chồng với em chồng sẽ tin chị chắc?"

Tô Tả Thu dang hai tay, giọng điệu thờ ơ: "Cô nói không phải thì không phải thôi. Liên quan gì đến tôi? Mẹ chồng cô không tin thì thôi, dù sao cô chửi họ cũng đâu phải một hai lần, họ quen rồi ấy mà."

Nói xong, cô kéo tay Hàn Chấn Vũ, nghênh ngang trở về phòng.

Để lại Trương Thiến Vân trơ trọi giữa sân, trăm miệng cũng không thể thanh minh, tức đến nghiến răng ken két. Nhưng ả vẫn phải cố gắng chứng minh sự trong sạch của mình.

Ả níu lấy tay Dương Lan Hoa, vội vã thanh minh: "Mẹ à, con thật sự không nói những lời đó. Tô Tả Thu đang cố tình ly gián tình cảm mẹ chồng nàng dâu của chúng ta, mẹ đừng có mắc lừa cô ta."

Dương Lan Hoa cười vỗ vỗ tay ả: "Mẹ đương nhiên tin con rồi."

Bà ta biết con dâu mình không ngu ngốc đến vậy, dù có bất mãn với bà ta, cũng chẳng dại gì ném quần áo xuống hố xí.

7

0

2 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.