0 chữ
Chương 35
Chương 35
"Tôi thích yên tĩnh, không quen giao du rộng rãi. Hay là chúng ta chọn chỗ nào vắng vẻ chút xây nhà, anh thấy sao?"
Hàn Chấn Vũ ngẫm nghĩ: "Tôi thì thường xuyên đi công tác xa nhà. Nếu cô ở chỗ quá hẻo lánh một mình, tôi lại lo không an toàn."
"Không sao đâu, tôi gan dạ lắm. Đến lúc đó chúng ta xây tường rào cao lên, nuôi thêm con chó nữa là được."
Tô Tả Thu chỉ mong càng hẻo lánh càng tốt. Nếu được như ý cô, tốt nhất là dựng lều trên núi, gặp nguy hiểm gì còn có thể trốn vào không gian.
Hàn Chấn Vũ mỗi tháng hơn nửa thời gian vắng nhà, chẳng phải cô sẽ được tự do tự tại sao?
Nhưng Hàn Chấn Vũ không khỏi lo lắng. Anh hiểu rõ lòng người hiểm ác đến mức nào.
Tô Tả Thu vốn có nhan sắc hơn người, không chỉ trong khu thanh niên trí thức, mà cả trong thôn này cũng thuộc hàng mỹ nhân. Nếu không, đám thanh niên trí thức kia cũng chẳng ghen ghét cô đến vậy.
Anh không biết tương lai hai người sẽ đi đến đâu, nhưng một khi Tô Tả Thu đã gả cho anh, thì trong thời gian hôn nhân còn hiệu lực, anh sẽ cố gắng bảo vệ cô được chu toàn.
Hàn Chấn Vũ kê chiếc bàn nhỏ lên tủ đầu giường, nói với Tô Tả Thu: "Ngủ đi, sáng mai tôi sẽ đi tìm đại đội trưởng xin cấp đất làm nhà."
"Tôi còn chưa rửa mặt mũi gì cả, anh cứ ngủ trước đi."
Vấn đề tắm rửa, vệ sinh cũng là một trong những lý do Tô Tả Thu muốn nhanh chóng ra ở riêng.
Một đám người không quen biết, cả nam lẫn nữ, già trẻ lớn bé sống chung với nhau, dùng chung nhà vệ sinh, phòng tắm, thật sự rất bất tiện.
Hàn Chấn Vũ đứng dậy: "Vậy tôi đi đun nước cho cô."
Tô Tả Thu vội vàng xua tay: "Không cần, không cần đâu, anh làm cả ngày rồi, cứ ngủ trước đi, lát nữa tôi tự đun là được."
Nói rồi cô nhảy xuống giường sưởi đất, mở cửa phòng bước ra ngoài.
Trương Thiến Vân vừa từ nhà bếp đi ra, thấy cô thì vội vàng cúi gằm mặt, chạy nhanh về phía gian nhà chính.
Người nhà họ Hàn đang ngồi nói chuyện rôm rả trong gian nhà chính, không biết Hàn Mỹ Lệ đã nói gì mà Dương Lan Hoa và Hàn Chấn Hoa cười ha hả, ngay cả Hàn Bảo Quốc cũng vui vẻ ra mặt.
Tô Tả Thu đứng trong sân, liếc mắt nhìn vào gian nhà chính, bên trong rộn rã tiếng cười nói, khung cảnh ấm áp lạ thường.
Ánh mắt cô lại hướng về căn phòng nhỏ của mình, lòng thầm nghĩ, không biết bao năm qua, Hàn Chấn Vũ đã sống thế nào.
Thảo nào anh thường xuyên vắng nhà, cái không khí gia đình đầm ấm này, hóa ra lại càng đẩy Hàn Chấn Vũ ra xa.
Không, cũng có thể tất cả chỉ là màn kịch mà Dương Lan Hoa cố tình diễn để Hàn Chấn Vũ thấy.
bọn họ mới là một gia đình thực sự, yêu thương nhau.
Rằng nếu Hàn Chấn Vũ còn có chút tự trọng, thì tốt nhất nên tự giác biến đi cho khuất mắt, hoặc đừng bao giờ trở về nữa thì hơn.
Tô Tả Thu xoa cằm, chìm vào suy tư. Cái tiếng xấu lười biếng của Hàn Chấn Vũ, e rằng cũng do một tay bà ta tung ra.
Xem ra cô đã đánh giá thấp Dương Lan Hoa rồi, bà già này không chỉ đanh đá, mà còn là một mụ đàn bà độc ác, bụng dạ đầy mưu mô.
Đằng nào bà ta cũng muốn đuổi cổ hai người đi như vậy, thì cô cứ thuận theo ý bà ta. Nhưng trước khi đi, nhất định phải bắt bà ta nôn ra chút máu mới được.
Tô Tả Thu bước vào bếp, vừa thấy cái chum nước trống trơn, cô tức đến bật cười. Rõ ràng là người nhà họ Hàn cố tình giở trò.
Trước kia, khi Hàn Chấn Vũ còn ở nhà, anh và Hàn Chấn Hoa thay nhau gánh nước.
Nếu Hàn Chấn Vũ vắng nhà, Dương Lan Hoa sẽ sai Tô Tả Thu làm thay phần của anh.
Đôi khi Hàn Chấn Hoa không muốn gánh, Tô Tả Thu cũng phải gánh.
Dù sao, trong cái nhà này, chẳng ai xem cô ra gì, ai cũng có thể sai bảo cô làm việc, trút giận lên đầu cô.
Nghĩ đến đây, Tô Tả Thu đứng lặng trong bóng tối một hồi, rồi lặng lẽ đi ra phía sau nhà.
Thấy quần áo còn ướt sũng nước treo trên dây phơi, cô chọn vài bộ lành lặn nhất, không có miếng vá nào, ném thẳng xuống hố xí.
Rồi xé toạc những bộ còn lại, vứt xuống đất, giẫm đạp lên chúng mấy cái thật mạnh, mới chậm rãi quay trở về phòng.
Hàn Chấn Vũ ngẫm nghĩ: "Tôi thì thường xuyên đi công tác xa nhà. Nếu cô ở chỗ quá hẻo lánh một mình, tôi lại lo không an toàn."
"Không sao đâu, tôi gan dạ lắm. Đến lúc đó chúng ta xây tường rào cao lên, nuôi thêm con chó nữa là được."
Tô Tả Thu chỉ mong càng hẻo lánh càng tốt. Nếu được như ý cô, tốt nhất là dựng lều trên núi, gặp nguy hiểm gì còn có thể trốn vào không gian.
Hàn Chấn Vũ mỗi tháng hơn nửa thời gian vắng nhà, chẳng phải cô sẽ được tự do tự tại sao?
Nhưng Hàn Chấn Vũ không khỏi lo lắng. Anh hiểu rõ lòng người hiểm ác đến mức nào.
Tô Tả Thu vốn có nhan sắc hơn người, không chỉ trong khu thanh niên trí thức, mà cả trong thôn này cũng thuộc hàng mỹ nhân. Nếu không, đám thanh niên trí thức kia cũng chẳng ghen ghét cô đến vậy.
Hàn Chấn Vũ kê chiếc bàn nhỏ lên tủ đầu giường, nói với Tô Tả Thu: "Ngủ đi, sáng mai tôi sẽ đi tìm đại đội trưởng xin cấp đất làm nhà."
"Tôi còn chưa rửa mặt mũi gì cả, anh cứ ngủ trước đi."
Vấn đề tắm rửa, vệ sinh cũng là một trong những lý do Tô Tả Thu muốn nhanh chóng ra ở riêng.
Một đám người không quen biết, cả nam lẫn nữ, già trẻ lớn bé sống chung với nhau, dùng chung nhà vệ sinh, phòng tắm, thật sự rất bất tiện.
Hàn Chấn Vũ đứng dậy: "Vậy tôi đi đun nước cho cô."
Tô Tả Thu vội vàng xua tay: "Không cần, không cần đâu, anh làm cả ngày rồi, cứ ngủ trước đi, lát nữa tôi tự đun là được."
Trương Thiến Vân vừa từ nhà bếp đi ra, thấy cô thì vội vàng cúi gằm mặt, chạy nhanh về phía gian nhà chính.
Người nhà họ Hàn đang ngồi nói chuyện rôm rả trong gian nhà chính, không biết Hàn Mỹ Lệ đã nói gì mà Dương Lan Hoa và Hàn Chấn Hoa cười ha hả, ngay cả Hàn Bảo Quốc cũng vui vẻ ra mặt.
Tô Tả Thu đứng trong sân, liếc mắt nhìn vào gian nhà chính, bên trong rộn rã tiếng cười nói, khung cảnh ấm áp lạ thường.
Ánh mắt cô lại hướng về căn phòng nhỏ của mình, lòng thầm nghĩ, không biết bao năm qua, Hàn Chấn Vũ đã sống thế nào.
Thảo nào anh thường xuyên vắng nhà, cái không khí gia đình đầm ấm này, hóa ra lại càng đẩy Hàn Chấn Vũ ra xa.
Không, cũng có thể tất cả chỉ là màn kịch mà Dương Lan Hoa cố tình diễn để Hàn Chấn Vũ thấy.
Rằng nếu Hàn Chấn Vũ còn có chút tự trọng, thì tốt nhất nên tự giác biến đi cho khuất mắt, hoặc đừng bao giờ trở về nữa thì hơn.
Tô Tả Thu xoa cằm, chìm vào suy tư. Cái tiếng xấu lười biếng của Hàn Chấn Vũ, e rằng cũng do một tay bà ta tung ra.
Xem ra cô đã đánh giá thấp Dương Lan Hoa rồi, bà già này không chỉ đanh đá, mà còn là một mụ đàn bà độc ác, bụng dạ đầy mưu mô.
Đằng nào bà ta cũng muốn đuổi cổ hai người đi như vậy, thì cô cứ thuận theo ý bà ta. Nhưng trước khi đi, nhất định phải bắt bà ta nôn ra chút máu mới được.
Tô Tả Thu bước vào bếp, vừa thấy cái chum nước trống trơn, cô tức đến bật cười. Rõ ràng là người nhà họ Hàn cố tình giở trò.
Trước kia, khi Hàn Chấn Vũ còn ở nhà, anh và Hàn Chấn Hoa thay nhau gánh nước.
Nếu Hàn Chấn Vũ vắng nhà, Dương Lan Hoa sẽ sai Tô Tả Thu làm thay phần của anh.
Đôi khi Hàn Chấn Hoa không muốn gánh, Tô Tả Thu cũng phải gánh.
Dù sao, trong cái nhà này, chẳng ai xem cô ra gì, ai cũng có thể sai bảo cô làm việc, trút giận lên đầu cô.
Nghĩ đến đây, Tô Tả Thu đứng lặng trong bóng tối một hồi, rồi lặng lẽ đi ra phía sau nhà.
Thấy quần áo còn ướt sũng nước treo trên dây phơi, cô chọn vài bộ lành lặn nhất, không có miếng vá nào, ném thẳng xuống hố xí.
Rồi xé toạc những bộ còn lại, vứt xuống đất, giẫm đạp lên chúng mấy cái thật mạnh, mới chậm rãi quay trở về phòng.
8
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
