0 chữ
Chương 31
Chương 31
Trương Thiến Vân thấy mẹ chồng không phải đối thủ của Tô Tả Thu, đang cố nghĩ cách đánh trống lảng, bỗng nhiên thấy cửa nhà chính mở toang. Ả chắc chắn là con ranh Tô Tả Thu kia giở trò. Vừa định nhắc nhở cha mẹ chồng, ả lại nhớ đến lời cảnh cáo buổi sáng của Tô Tả Thu, đành nuốt những lời định nói vào trong. Ả khẽ huých vào Hàn Mỹ Lệ bên cạnh, giả vờ nghi hoặc: "Em gái, lúc chúng ta đi làm đồng, chẳng phải em đã khóa cửa nhà chính rồi sao? Sao giờ lại mở ra thế này?"
Hàn Mỹ Lệ liếc nhìn cái then cửa bị đập hỏng và chiếc khóa nằm chỏng chơ trên đất, kinh hô một tiếng: "Cha, mẹ, nhà mình bị trộm rồi!"
Dương Lan Hoa cũng chẳng còn tâm trí đâu mà giả bộ nữa, bà ta tru tréo lên một tiếng rồi lồm cồm bò dậy, chạy thẳng vào nhà chính.
Chẳng bao lâu sau, trong nhà liền vọng ra tiếng chửi rủa như heo bị chọc tiết của bà ta: "Bột mì trắng của tôi, trứng gà của tôi, dầu ăn của tôi, mạch nha của tôi! Đồ sói mắt trắng đáng ăn ngàn đao, sao mày lại có thể thèm thuồng đến thế? Đến cả phần của người già mà cũng trộm, đúng là đồ súc sinh!"
Tô Tả Thu đứng trong sân cười mỉa mai: "Xem kìa, cáo già lòi đuôi rồi đấy, cho mọi người xem xem con mẹ kế này độc ác đến mức nào? Con gái bà và con dâu bà đã lấy hết đồ ăn thức uống, còn khóa cả cửa nhà chính, đây là cố tình muốn bỏ đói chúng tôi đấy."
Cô nhìn những người dân trong thôn đang đứng ngoài cửa, giả bộ bất lực nói: "Đại đội trưởng hôm nay phân công chồng tôi lên núi đốn củi, nên anh ấy không đi ăn xin được. Anh ấy vốn đã ăn không đủ no vào bữa sáng, trưa về lại đói quá không chịu nổi, bất đắc dĩ mới phải đập khóa cửa, lấy chút lương thực làm tạm mấy cái bánh, thế mà mẹ kế lại vu oan chúng tôi ăn trộm trứng gà với bột mì trắng của bà ta."
Đúng lúc này, Hàn Chấn Vũ bước vào, Tô Tả Thu nhìn thấy anh, cười khổ thở dài.
"Haizz, bây giờ đúng là có miệng cũng không nói nên lời. Rõ ràng là người một nhà, lại dè chừng chúng tôi như kẻ trộm. Chỉ vì vào nhà lấy chút gạo mà đã bị mẹ kế mắng là đồ súc sinh, tôi thật không dám tưởng tượng những năm qua anh đã sống thế nào."
Hàn Chấn Vũ mặt lạnh tanh đáp: "Không nói được thì thôi. Chuyện bị vu oan từ bé tôi quen rồi."
Anh vừa kéo Tô Tả Thu vào nhà vừa nói: "Cô chấp nhặt với họ làm gì? Chỉ tự vả vào mặt mình thôi."
Câu này chẳng khác nào khẳng định Dương Lan Hoa thuộc loại người gì.
Hàn Chấn Hoa tức đến mức gân xanh trên trán nổi lên, nắm chặt đấm định xông lên tranh cãi thì bị Trương Thiến Vân giữ chặt lại.
Trương Thiến Vân biết rõ, chồng mình đánh không lại cái thằng du côn Hàn Chấn Vũ kia, xông lên chỉ có thiệt.
Hơn nữa, cha chồng còn đứng đó, đâu đến lượt anh ta ra mặt.
Cả sân im phăng phắc, bỗng từ trong nhà vọng ra tiếng khóc xé lòng của Dương Lan Hoa: "Ông ơi, ông nghe nó nói gì kìa! Bao nhiêu năm nay tôi dốc lòng dốc sức, đổi lại chỉ toàn oán trách thôi sao?"
Bà ta từ trong nhà chạy ra, vừa đấm vừa khóc lóc với Hàn Bảo Quốc: "Ông là cái đồ già chết tiệt, năm xưa tôi còn là gái tân gả về đây với ông.
Giờ tôi già ngần này rồi, còn bị lũ trẻ ranh chửi bới. Ông làm cha mà đến một tiếng cũng không dám hé răng, tôi tạo nghiệp gì mà phải lấy cái đồ vô dụng như ông chứ!"
Hàn Bảo Quốc bị nói đến đỏ mặt tía tai, cảm thấy con trai cả làm mình mất mặt, ông ta quát lớn: "Thằng cả, dẫn vợ mày sang đây xin lỗi mẹ mày ngay!"
Hàn Chấn Vũ đứng ở cửa, lạnh lùng nói: "Mẹ tôi chết rồi." Nói xong "rầm" một tiếng đóng sầm cửa lại, không chừa cho ông ta chút thể diện nào.
Hàn Bảo Quốc không biết là tức hay xấu hổ, mặt đỏ bừng, nhưng lại không dám đánh anh như hồi bé nữa.
Đứa con này từ năm mười tuổi đã không để ông ta đánh mắng nữa rồi, mỗi lần ông ta chuẩn bị động tay, thằng nhãi ranh lại trừng mắt nhìn ông ta đầy căm hờn.
Ánh mắt đó, mỗi lần ông ta nhìn thấy đều chùn bước.
Những người đứng ngoài cửa xem náo nhiệt thấy vậy cũng dần tản đi.
Hàn Mỹ Lệ liếc nhìn cái then cửa bị đập hỏng và chiếc khóa nằm chỏng chơ trên đất, kinh hô một tiếng: "Cha, mẹ, nhà mình bị trộm rồi!"
Dương Lan Hoa cũng chẳng còn tâm trí đâu mà giả bộ nữa, bà ta tru tréo lên một tiếng rồi lồm cồm bò dậy, chạy thẳng vào nhà chính.
Chẳng bao lâu sau, trong nhà liền vọng ra tiếng chửi rủa như heo bị chọc tiết của bà ta: "Bột mì trắng của tôi, trứng gà của tôi, dầu ăn của tôi, mạch nha của tôi! Đồ sói mắt trắng đáng ăn ngàn đao, sao mày lại có thể thèm thuồng đến thế? Đến cả phần của người già mà cũng trộm, đúng là đồ súc sinh!"
Cô nhìn những người dân trong thôn đang đứng ngoài cửa, giả bộ bất lực nói: "Đại đội trưởng hôm nay phân công chồng tôi lên núi đốn củi, nên anh ấy không đi ăn xin được. Anh ấy vốn đã ăn không đủ no vào bữa sáng, trưa về lại đói quá không chịu nổi, bất đắc dĩ mới phải đập khóa cửa, lấy chút lương thực làm tạm mấy cái bánh, thế mà mẹ kế lại vu oan chúng tôi ăn trộm trứng gà với bột mì trắng của bà ta."
Đúng lúc này, Hàn Chấn Vũ bước vào, Tô Tả Thu nhìn thấy anh, cười khổ thở dài.
"Haizz, bây giờ đúng là có miệng cũng không nói nên lời. Rõ ràng là người một nhà, lại dè chừng chúng tôi như kẻ trộm. Chỉ vì vào nhà lấy chút gạo mà đã bị mẹ kế mắng là đồ súc sinh, tôi thật không dám tưởng tượng những năm qua anh đã sống thế nào."
Anh vừa kéo Tô Tả Thu vào nhà vừa nói: "Cô chấp nhặt với họ làm gì? Chỉ tự vả vào mặt mình thôi."
Câu này chẳng khác nào khẳng định Dương Lan Hoa thuộc loại người gì.
Hàn Chấn Hoa tức đến mức gân xanh trên trán nổi lên, nắm chặt đấm định xông lên tranh cãi thì bị Trương Thiến Vân giữ chặt lại.
Trương Thiến Vân biết rõ, chồng mình đánh không lại cái thằng du côn Hàn Chấn Vũ kia, xông lên chỉ có thiệt.
Hơn nữa, cha chồng còn đứng đó, đâu đến lượt anh ta ra mặt.
Cả sân im phăng phắc, bỗng từ trong nhà vọng ra tiếng khóc xé lòng của Dương Lan Hoa: "Ông ơi, ông nghe nó nói gì kìa! Bao nhiêu năm nay tôi dốc lòng dốc sức, đổi lại chỉ toàn oán trách thôi sao?"
Bà ta từ trong nhà chạy ra, vừa đấm vừa khóc lóc với Hàn Bảo Quốc: "Ông là cái đồ già chết tiệt, năm xưa tôi còn là gái tân gả về đây với ông.
Hàn Bảo Quốc bị nói đến đỏ mặt tía tai, cảm thấy con trai cả làm mình mất mặt, ông ta quát lớn: "Thằng cả, dẫn vợ mày sang đây xin lỗi mẹ mày ngay!"
Hàn Chấn Vũ đứng ở cửa, lạnh lùng nói: "Mẹ tôi chết rồi." Nói xong "rầm" một tiếng đóng sầm cửa lại, không chừa cho ông ta chút thể diện nào.
Hàn Bảo Quốc không biết là tức hay xấu hổ, mặt đỏ bừng, nhưng lại không dám đánh anh như hồi bé nữa.
Đứa con này từ năm mười tuổi đã không để ông ta đánh mắng nữa rồi, mỗi lần ông ta chuẩn bị động tay, thằng nhãi ranh lại trừng mắt nhìn ông ta đầy căm hờn.
Ánh mắt đó, mỗi lần ông ta nhìn thấy đều chùn bước.
Những người đứng ngoài cửa xem náo nhiệt thấy vậy cũng dần tản đi.
9
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
