0 chữ
Chương 32
Chương 32
Hôm nay Hàn Lỗi và mấy người đàn ông trong thôn cùng Hàn Chấn Vũ lên núi đốn cây, màn kịch ồn ào của nhà họ Hàn vừa rồi họ đã chứng kiến từ đầu đến cuối.
Một người đàn ông cười nói: "Trước kia thấy vợ thằng Chấn Vũ nhát gan lắm, đi đường còn chẳng dám ngẩng đầu lên, hôm nay cái miệng cứ như súng liên thanh ấy nhỉ? Đến bà mẹ chồng ghê gớm của nó cũng bị mắng cho câm họng."
Hàn Lỗi cười cười nói: "Chú Xuân Minh, người ta đã bị ức hϊếp đến đường cùng rồi, ắt phải phản kháng thôi.
Hôm qua cháu với Đại Thụ đưa vợ anh Chấn Vũ đi bệnh viện, bác sĩ nói vết thương trên đầu sâu lắm, chắc chắn sẽ có di chứng.
Còn nói kẻ ra tay ác độc, chỉ cần sâu thêm chút nữa là mất mạng rồi.”
"Chú xem, đến nước này rồi mà vẫn để người ta ức hϊếp, sau này sống thế nào?"
Hàn Xuân Minh giật mình, nhỏ giọng hỏi: "Nghiêm trọng vậy sao?"
Hàn Lỗi gật đầu: "Bác sĩ bảo thế."
Hàn Xuân Minh tặc lưỡi. Hôm qua, người ta còn đồn vợ Chấn Vũ bị em chồng đánh đến đổ máu đầu. Ai cũng tưởng chị em dâu xích mích vặt, ai ngờ lại ra tay tàn độc vậy?
Con bé Mỹ Lệ đó mới mười lăm, mười sáu tuổi đầu, sao tâm địa lại thâm độc đến thế? Rước loại con gái ấy về nhà, chỉ sợ nhà tan cửa nát! Nghĩ thôi đã thấy rợn người.
Hàn Chấn Vũ và Tô Tả Thu về đến phòng, bỗng thấy ngượng ngùng.
Căn phòng nhỏ đến thảm thương, ngoài chiếc giường sưởi đất, chỉ còn chừa lại một lối đi hẹp. Đến cả cửa sổ cũng không có.
Trời nhá nhem tối, đóng cửa lại thì tối đen như mực.
Hàn Chấn Vũ cao lớn, đứng trước cửa, che hết ánh sáng yếu ớt lọt qua khe. Hai người đứng đó, căn phòng càng thêm chật chội.
Tô Tả Thu len lén liếc nhìn anh, trong phòng tối om, chỉ thấy mơ hồ sống mũi cao thẳng.
Lúc này, Hàn Chấn Vũ cũng lặng lẽ đánh giá cô.
Trước đây, anh chẳng mấy để ý đến người phụ nữ này, đôi khi còn thấy cô làm bộ làm tịch thật phiền phức. Nhưng vừa rồi nghe cô kiên quyết gọi "chồng tôi", anh lại không cảm thấy khó chịu.
Hai người, trai chưa vợ, gái chưa chồng, ngây ngốc đứng đó suy nghĩ vẩn vơ, đến cả việc thắp đèn dầu cũng quên.
Tô Tả Thu hoàn hồn trước, nghe ngoài kia im ắng, liền lục tìm diêm trên tủ kháng để thắp đèn.
"Xoẹt", ngọn đèn dầu khẽ vang lên một tiếng, bừng sáng.
Hàn Chấn Vũ vô thức liếc nhìn sang, ánh sáng vàng vọt hắt lên khuôn mặt Tô Tả Thu, khiến những đường nét trở nên mềm mại hơn hẳn. Ngay cả căn nhà trình tường thấp bé, chật hẹp này cũng bỗng chốc ấm áp lạ thường.
Tô Tả Thu nhận ra ánh mắt của anh, khẽ nghiêng đầu, ánh mắt hai người chạm nhau.
Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, cả hai vội vàng lảng tránh, cảm thấy không khí xung quanh có chút vi diệu.
Hàn Chấn Vũ giả vờ trấn định, mở tủ quần áo, không nói một lời, vội vã cầm đồ đi ra khỏi phòng.
Anh định ra phía sau sân tắm rửa thì thấy Hàn Chấn Hoa xách một thùng nước từ bếp đi ra, chắc cũng có ý định tương tự.
Thế là anh quay người bước ra khỏi nhà, đến tận bờ sông dưới chân núi mới thở phào một hơi.
Trời đã nhá nhem tối, anh cởϊ qυầи áo, lao mình xuống dòng sông mát lạnh, đến khi không chịu nổi cái lạnh buốt giá mới ngoi lên.
Giờ phút này, Hàn Chấn Vũ cảm thấy vô cùng khó chịu. Anh sớm đã biết Tô Tả Thu có người trong lòng, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện làm vợ chồng thật sự với cô.
Nhưng vừa rồi, tại sao anh lại như bị ma xui quỷ khiến mà nhìn chằm chằm người ta như vậy? Thật là quá xấu hổ.
Không biết Tô Tả Thu có phát hiện ra điều gì không? Liệu cô có suy nghĩ nhiều không?
Xem ra, không thể ở lại cái nhà này lâu hơn được. Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, dù sao cũng không tiện.
Hàn Chấn Vũ dự định vài ngày nữa sẽ đi tìm đại đội trưởng xin nghỉ phép.
Lần này, anh sẽ đi theo xe xuống phía nam. Chuyến đi này, đi đi về về ít nhất cũng phải hơn hai mươi ngày. Đợi đến khi trở về, anh sẽ tìm cách đưa Tô Tả Thu về thành phố.
Nhưng anh không hề biết rằng, Tô Tả Thu căn bản không có ý định quay về.
Dù có tìm quan hệ để về thành phố, cũng chỉ là vào nhà máy làm công nhân. Mà các nhà máy bây giờ phần lớn đều làm ba ca, cô thật sự không muốn thức đêm để làm cái công việc lặp đi lặp lại ngày này qua ngày khác đó.
Một người đàn ông cười nói: "Trước kia thấy vợ thằng Chấn Vũ nhát gan lắm, đi đường còn chẳng dám ngẩng đầu lên, hôm nay cái miệng cứ như súng liên thanh ấy nhỉ? Đến bà mẹ chồng ghê gớm của nó cũng bị mắng cho câm họng."
Hàn Lỗi cười cười nói: "Chú Xuân Minh, người ta đã bị ức hϊếp đến đường cùng rồi, ắt phải phản kháng thôi.
Hôm qua cháu với Đại Thụ đưa vợ anh Chấn Vũ đi bệnh viện, bác sĩ nói vết thương trên đầu sâu lắm, chắc chắn sẽ có di chứng.
Còn nói kẻ ra tay ác độc, chỉ cần sâu thêm chút nữa là mất mạng rồi.”
"Chú xem, đến nước này rồi mà vẫn để người ta ức hϊếp, sau này sống thế nào?"
Hàn Lỗi gật đầu: "Bác sĩ bảo thế."
Hàn Xuân Minh tặc lưỡi. Hôm qua, người ta còn đồn vợ Chấn Vũ bị em chồng đánh đến đổ máu đầu. Ai cũng tưởng chị em dâu xích mích vặt, ai ngờ lại ra tay tàn độc vậy?
Con bé Mỹ Lệ đó mới mười lăm, mười sáu tuổi đầu, sao tâm địa lại thâm độc đến thế? Rước loại con gái ấy về nhà, chỉ sợ nhà tan cửa nát! Nghĩ thôi đã thấy rợn người.
Hàn Chấn Vũ và Tô Tả Thu về đến phòng, bỗng thấy ngượng ngùng.
Căn phòng nhỏ đến thảm thương, ngoài chiếc giường sưởi đất, chỉ còn chừa lại một lối đi hẹp. Đến cả cửa sổ cũng không có.
Trời nhá nhem tối, đóng cửa lại thì tối đen như mực.
Hàn Chấn Vũ cao lớn, đứng trước cửa, che hết ánh sáng yếu ớt lọt qua khe. Hai người đứng đó, căn phòng càng thêm chật chội.
Lúc này, Hàn Chấn Vũ cũng lặng lẽ đánh giá cô.
Trước đây, anh chẳng mấy để ý đến người phụ nữ này, đôi khi còn thấy cô làm bộ làm tịch thật phiền phức. Nhưng vừa rồi nghe cô kiên quyết gọi "chồng tôi", anh lại không cảm thấy khó chịu.
Hai người, trai chưa vợ, gái chưa chồng, ngây ngốc đứng đó suy nghĩ vẩn vơ, đến cả việc thắp đèn dầu cũng quên.
Tô Tả Thu hoàn hồn trước, nghe ngoài kia im ắng, liền lục tìm diêm trên tủ kháng để thắp đèn.
"Xoẹt", ngọn đèn dầu khẽ vang lên một tiếng, bừng sáng.
Hàn Chấn Vũ vô thức liếc nhìn sang, ánh sáng vàng vọt hắt lên khuôn mặt Tô Tả Thu, khiến những đường nét trở nên mềm mại hơn hẳn. Ngay cả căn nhà trình tường thấp bé, chật hẹp này cũng bỗng chốc ấm áp lạ thường.
Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, cả hai vội vàng lảng tránh, cảm thấy không khí xung quanh có chút vi diệu.
Hàn Chấn Vũ giả vờ trấn định, mở tủ quần áo, không nói một lời, vội vã cầm đồ đi ra khỏi phòng.
Anh định ra phía sau sân tắm rửa thì thấy Hàn Chấn Hoa xách một thùng nước từ bếp đi ra, chắc cũng có ý định tương tự.
Thế là anh quay người bước ra khỏi nhà, đến tận bờ sông dưới chân núi mới thở phào một hơi.
Trời đã nhá nhem tối, anh cởϊ qυầи áo, lao mình xuống dòng sông mát lạnh, đến khi không chịu nổi cái lạnh buốt giá mới ngoi lên.
Giờ phút này, Hàn Chấn Vũ cảm thấy vô cùng khó chịu. Anh sớm đã biết Tô Tả Thu có người trong lòng, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện làm vợ chồng thật sự với cô.
Nhưng vừa rồi, tại sao anh lại như bị ma xui quỷ khiến mà nhìn chằm chằm người ta như vậy? Thật là quá xấu hổ.
Không biết Tô Tả Thu có phát hiện ra điều gì không? Liệu cô có suy nghĩ nhiều không?
Xem ra, không thể ở lại cái nhà này lâu hơn được. Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, dù sao cũng không tiện.
Hàn Chấn Vũ dự định vài ngày nữa sẽ đi tìm đại đội trưởng xin nghỉ phép.
Lần này, anh sẽ đi theo xe xuống phía nam. Chuyến đi này, đi đi về về ít nhất cũng phải hơn hai mươi ngày. Đợi đến khi trở về, anh sẽ tìm cách đưa Tô Tả Thu về thành phố.
Nhưng anh không hề biết rằng, Tô Tả Thu căn bản không có ý định quay về.
Dù có tìm quan hệ để về thành phố, cũng chỉ là vào nhà máy làm công nhân. Mà các nhà máy bây giờ phần lớn đều làm ba ca, cô thật sự không muốn thức đêm để làm cái công việc lặp đi lặp lại ngày này qua ngày khác đó.
8
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
