0 chữ
Chương 19
Chương 19
Dương Lan Hoa và Hàn Mỹ Lệ đứng ngay cửa, cổng lớn đã mở toang từ lúc nào, bên ngoài người xem náo nhiệt vây chật như nêm cối.
Đại đội trưởng và Hàn Bảo Quốc đang đứng nói chuyện trong sân, thấy anh ra thì lập tức im bặt.
Hàn Chấn Vũ chẳng buồn liếc đến đám người này, trực tiếp nói với Hàn Hồng Binh: "Đại đội trưởng, tình hình của vợ tôi thế nào chắc ông cũng thấy rõ rồi. Nếu ông thấy yêu cầu vừa rồi của tôi quá đáng thì thôi, khỏi bàn bạc gì nữa, cứ báo công an giải quyết luôn đi."
Vừa rồi, bộ dạng phát điên của Tô Tả Thu đã dọa cho cả nhà họ Hàn lẫn đại đội trưởng xanh mặt.
Bây giờ nghe Hàn Chấn Vũ nhắc lại chuyện báo công an, ai nấy đều hiểu anh không hề nói suông.
Hàn Hồng Binh cũng muốn giải quyết dứt điểm chuyện này càng sớm càng tốt, tránh phát sinh thêm rắc rối. Ông ấy trầm ngâm một lát rồi nói với Hàn Bảo Quốc: "Chú à, tôi thấy Tô Tả Thu bị thương cũng nặng, yêu cầu của Chấn Vũ cũng không phải là quá đáng. Chú thím cứ đồng ý đi, nếu không chuyện này đồn ra ngoài thì sau này Mỹ Lệ còn mặt mũi nào mà đi lấy chồng? Ai dám cưới một đứa con dâu khiến chị dâu phát điên hả chú?"
Vừa nghe Hàn Hồng Binh nói vậy, Dương Lan Hoa lập tức nhảy dựng lên: "Đại đội trưởng, hoàn cảnh nhà tôi thế nào chắc ông cũng biết. Trong nhà chỉ có mấy người đi làm kiếm công điểm, còn lại đều là ăn bám. Năm nay thằng cả, thằng hai cưới vợ đã tốn kém không ít, bây giờ còn đang nợ nần chồng chất đây này. Nhà tôi thật sự không có tiền đâu."
Bà ta liếc xéo Hàn Chấn Vũ, nghi ngờ nói: "Hơn nữa, chẳng qua chỉ là băng bó vết thương thôi, cùng lắm tốn ba hào năm xu, sao lại đòi nhiều tiền thế?"
Hàn Chấn Vũ chẳng buồn nhìn bà ta lấy một cái, chỉ nhếch môi cười khẩy.
"Đại đội trưởng, tôi biết ông có ý tốt, muốn đôi bên giải quyết ổn thỏa, nhưng ông cũng thấy rồi đấy, căn bản không thể nào nói lý được với họ."
Anh vừa nói vừa bước ra ngoài: "Ông đừng khuyên nữa, cứ vậy đi, tôi báo công an, làm đúng theo quy trình. Đến lúc đó pháp luật xử lý thế nào thì hay thế ấy."
Nghe vậy, mọi người đều hoảng hốt. Hàn Mỹ Lệ khóc lóc thảm thiết: "Bố, mẹ, con không muốn đi tù đâu! Bố mẹ mau đồng ý đi mà!"
Hàn Bảo Quốc vội ngăn Hàn Chấn Vũ lại, vẻ mặt thất vọng: "Thằng cả, anh thật sự không nể tình tôi đến vậy sao?"
Hàn Chấn Vũ nhếch mép, nhìn chằm chằm ông ta, rành rọt từng chữ: "Đúng, tôi chính là không nể tình. Nếu không nể mặt đại đội trưởng, tôi đã chẳng ở đây thương lượng với ông bà, chứ đừng nói đến việc để cho Hàn Mỹ Lệ được lành lặn đứng đây."
Hàn Hồng Binh liếc xéo Dương Lan Hoa, kẻ chỉ giỏi gây chuyện, rồi quay sang Hàn Bảo Quốc nói: "Chú à, nếu thím cứ hồ đồ như vậy nữa thì tôi cũng kệ, cứ để Chấn Vũ báo công an đi. Nhưng tôi phải nhắc chú thím, chuyện này nghiêm trọng đấy. Nếu Hàn Mỹ Lệ bị bắt đi rồi thì chưa chắc đã được thả về đâu. Nó đánh người bị thương, mà lại còn là thanh niên trí thức từ thành phố về đây nữa, khác hẳn với việc mấy bà trong thôn đánh nhau."
Lời của Hàn Hồng Binh có chút dọa dẫm, nhưng không hề ngoa ngôn. Thanh niên trí thức từ thành phố về mà xảy ra chuyện gì thì phòng thanh niên trí thức sẽ không để yên đâu.
Hàn Bảo Quốc và Dương Lan Hoa nghe vậy đều tái mặt, không dám ôm bất kỳ hy vọng may mắn nào nữa.
Dương Lan Hoa ngồi phịch xuống đất, vừa vỗ đùi vừa ăn vạ: "Đại đội trưởng ơi, không phải là chúng tôi không muốn đưa, mà nhà tôi thật sự không có nhiều tiền đến thế."
Đại đội trưởng biết rõ một trăm đồng là một khoản tiền lớn, những gia đình bình thường khó mà có được. Ông kéo Hàn Chấn Vũ ra một bên, ý bảo anh bớt đòi lại một chút.
Hàn Chấn Vũ biết rõ tình hình trong nhà. Một trăm đồng không phải là nhỏ, nhưng nhà họ Hàn chắc chắn có thể xoay xở được. Mấy năm trước, khi đấu địa chủ, ông Hàn và Dương Lan Hoa đã vét được không ít của nả. Nhưng chuyện này không phải ai cũng biết, nếu anh khăng khăng đòi một trăm đồng, đại đội trưởng sẽ nghĩ anh tham lam.
Đại đội trưởng và Hàn Bảo Quốc đang đứng nói chuyện trong sân, thấy anh ra thì lập tức im bặt.
Hàn Chấn Vũ chẳng buồn liếc đến đám người này, trực tiếp nói với Hàn Hồng Binh: "Đại đội trưởng, tình hình của vợ tôi thế nào chắc ông cũng thấy rõ rồi. Nếu ông thấy yêu cầu vừa rồi của tôi quá đáng thì thôi, khỏi bàn bạc gì nữa, cứ báo công an giải quyết luôn đi."
Vừa rồi, bộ dạng phát điên của Tô Tả Thu đã dọa cho cả nhà họ Hàn lẫn đại đội trưởng xanh mặt.
Bây giờ nghe Hàn Chấn Vũ nhắc lại chuyện báo công an, ai nấy đều hiểu anh không hề nói suông.
Hàn Hồng Binh cũng muốn giải quyết dứt điểm chuyện này càng sớm càng tốt, tránh phát sinh thêm rắc rối. Ông ấy trầm ngâm một lát rồi nói với Hàn Bảo Quốc: "Chú à, tôi thấy Tô Tả Thu bị thương cũng nặng, yêu cầu của Chấn Vũ cũng không phải là quá đáng. Chú thím cứ đồng ý đi, nếu không chuyện này đồn ra ngoài thì sau này Mỹ Lệ còn mặt mũi nào mà đi lấy chồng? Ai dám cưới một đứa con dâu khiến chị dâu phát điên hả chú?"
Bà ta liếc xéo Hàn Chấn Vũ, nghi ngờ nói: "Hơn nữa, chẳng qua chỉ là băng bó vết thương thôi, cùng lắm tốn ba hào năm xu, sao lại đòi nhiều tiền thế?"
Hàn Chấn Vũ chẳng buồn nhìn bà ta lấy một cái, chỉ nhếch môi cười khẩy.
"Đại đội trưởng, tôi biết ông có ý tốt, muốn đôi bên giải quyết ổn thỏa, nhưng ông cũng thấy rồi đấy, căn bản không thể nào nói lý được với họ."
Anh vừa nói vừa bước ra ngoài: "Ông đừng khuyên nữa, cứ vậy đi, tôi báo công an, làm đúng theo quy trình. Đến lúc đó pháp luật xử lý thế nào thì hay thế ấy."
Hàn Bảo Quốc vội ngăn Hàn Chấn Vũ lại, vẻ mặt thất vọng: "Thằng cả, anh thật sự không nể tình tôi đến vậy sao?"
Hàn Chấn Vũ nhếch mép, nhìn chằm chằm ông ta, rành rọt từng chữ: "Đúng, tôi chính là không nể tình. Nếu không nể mặt đại đội trưởng, tôi đã chẳng ở đây thương lượng với ông bà, chứ đừng nói đến việc để cho Hàn Mỹ Lệ được lành lặn đứng đây."
Hàn Hồng Binh liếc xéo Dương Lan Hoa, kẻ chỉ giỏi gây chuyện, rồi quay sang Hàn Bảo Quốc nói: "Chú à, nếu thím cứ hồ đồ như vậy nữa thì tôi cũng kệ, cứ để Chấn Vũ báo công an đi. Nhưng tôi phải nhắc chú thím, chuyện này nghiêm trọng đấy. Nếu Hàn Mỹ Lệ bị bắt đi rồi thì chưa chắc đã được thả về đâu. Nó đánh người bị thương, mà lại còn là thanh niên trí thức từ thành phố về đây nữa, khác hẳn với việc mấy bà trong thôn đánh nhau."
Hàn Bảo Quốc và Dương Lan Hoa nghe vậy đều tái mặt, không dám ôm bất kỳ hy vọng may mắn nào nữa.
Dương Lan Hoa ngồi phịch xuống đất, vừa vỗ đùi vừa ăn vạ: "Đại đội trưởng ơi, không phải là chúng tôi không muốn đưa, mà nhà tôi thật sự không có nhiều tiền đến thế."
Đại đội trưởng biết rõ một trăm đồng là một khoản tiền lớn, những gia đình bình thường khó mà có được. Ông kéo Hàn Chấn Vũ ra một bên, ý bảo anh bớt đòi lại một chút.
Hàn Chấn Vũ biết rõ tình hình trong nhà. Một trăm đồng không phải là nhỏ, nhưng nhà họ Hàn chắc chắn có thể xoay xở được. Mấy năm trước, khi đấu địa chủ, ông Hàn và Dương Lan Hoa đã vét được không ít của nả. Nhưng chuyện này không phải ai cũng biết, nếu anh khăng khăng đòi một trăm đồng, đại đội trưởng sẽ nghĩ anh tham lam.
12
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
