0 chữ
Chương 18
Chương 18
"Bác sĩ nói sau này vợ tôi sẽ thường xuyên bị đau đầu, việc nặng chắc không kham nổi nữa, chỉ có thể làm những việc vừa sức thôi, nên nhà họ Hàn cũng đừng ép cô ấy xuống đồng kiếm công điểm nữa."
Chưa đợi đại đội trưởng lên tiếng, Dương Lan Hoa đã nhảy dựng lên, bà ta chống nạnh: "Chỉ có băng bó vết thương thôi mà tốn kém đến thế á? Còn đòi tận một trăm tệ tiền bồi dưỡng, anh có biết xấu hổ không hả? Đúng là đồ mặt dày!"
Bà ta nhổ toẹt một bãi nước bọt về phía cửa phòng Tô Tả Thu, nghiến răng nghiến lợi: "Còn không làm được việc nặng nữa chứ, đúng là thân tiểu thư số người hầu! Tôi nói cho cô biết, vết thương lành rồi thì mau mau đi kiếm công điểm cho tôi, muốn nhà này nuôi báo cô à? Nằm mơ giữa ban ngày, cũng không thèm soi gương xem mình là cái thứ gì!"
Dương Lan Hoa lần này thực sự nổi cơn tam bành, thằng tiểu tử lêu lổng kia đã lười xuống đồng rồi, vợ nó mà cũng không làm việc nữa, chẳng lẽ bắt cả nhà bà ta nuôi hai đứa nó chắc? Trên đời này làm gì có chuyện ngon ăn đến vậy?
Tuy rằng thằng con trời đánh kia ít khi ăn cơm ở nhà, nhưng con nhỏ vợ nó thì ngày ba bữa đều ăn chực nhà bà ta.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, Tô Tả Thu từng bước tiến về phía bà ta.
"Bà già ác độc kia, từ khi tôi về cái nhà này, bà đã xúi giục cả nhà bắt nạt tôi, tôi làm việc tối tăm mặt mũi, bà lại đến cơm cũng không cho tôi ăn no, hôm nay tôi phải liều mạng với bà!"
Vừa nói, cô vừa rút từ sau lưng ra một cái kéo, vừa cười vừa điên cuồng đâm về phía bà ta.
Dương Lan Hoa sợ hãi hét lên thất thanh, vừa kêu vừa chạy bán sống bán chết: "Cô muốn làm gì? Đừng... Đừng qua đây!"
Hàn Bảo Quốc và đại đội trưởng cũng sợ đến hồn vía lên mây, tuy không bỏ chạy, nhưng cũng cảnh giác nhìn chằm chằm Tô Tả Thu.
Diễn xuất quá đạt, Hàn Chấn Vũ suýt chút nữa còn tưởng Tô Tả Thu thật sự phát điên, vội vàng chạy tới túm chặt lấy tay cô.
Có lẽ là sợ Tô Tả Thu giãy giụa, anh dùng sức hơi mạnh.
Cổ tay Tô Tả Thu bị nắm đến đau nhói, cô khẽ nháy mắt ra hiệu cho anh.
Hàn Chấn Vũ lúc này mới biết cô đang diễn kịch, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, không điên là tốt rồi.
Nếu thật sự phát điên, vậy mới là đại họa, sau này anh muốn ly hôn cũng khó như lên trời.
Đại đội trưởng không biết moi đâu ra một sợi dây thừng: "Chấn Vũ à, hay là trói vợ cậu lại đi? Nhỡ may làm bị thương người thì phiền phức lắm."
Vào thời điểm mấu chốt này, đại đội trưởng không thể để trong thôn xảy ra chuyện gì ầm ĩ được.
Tô Tả Thu nhìn sợi dây thừng gai dầu trong tay đại đội trưởng, khóe miệng không khỏi giật giật, hóa ra ông ấy thật sự coi cô là đồ điên.
Cô cũng không ngờ khả năng diễn xuất của mình lại đạt đến trình độ thượng thừa, đến mức qua mặt được cả đám đông trong sân.
"Giá mà kiếp trước mình dấn thân vào giới giải trí, khéo lại rinh được tượng vàng Oscar ấy chứ."
Hàn Chấn Vũ thấy vẻ mặt của cô thì cố nén cười, nói: "Đại đội trưởng, chắc là vợ tôi thấy người nhà ức hϊếp cô ấy nên mới kích động vậy thôi. Không cần trói đâu, tôi đưa cô ấy về phòng là được."
Nói xong, anh kéo Tô Tả Thu về căn nhà trình tường nhỏ của hai người, rồi khẽ dặn: "Lát nữa cô đừng ra ngoài nữa nhé, lỡ diễn sâu quá thì sau này khó xử lý lắm."
Ý anh là, nếu đại đội trưởng tin cô thật sự phát điên, có lẽ ông ấy cũng chẳng dám nhúng tay vào nữa. Đến lúc đó thì đúng là gậy ông đập lưng ông, chẳng hay ho gì.
"Ừ, tôi biết rồi." Tô Tả Thu lăn lộn trong chốn công sở năm sáu năm, đối với những chuyện này đã quá rành. Cô hiểu rõ khi nào nên tiến, khi nào nên lùi.
Hàn Chấn Vũ nhìn cô dò xét một hồi rồi mới quay người bước ra.
Chưa đợi đại đội trưởng lên tiếng, Dương Lan Hoa đã nhảy dựng lên, bà ta chống nạnh: "Chỉ có băng bó vết thương thôi mà tốn kém đến thế á? Còn đòi tận một trăm tệ tiền bồi dưỡng, anh có biết xấu hổ không hả? Đúng là đồ mặt dày!"
Bà ta nhổ toẹt một bãi nước bọt về phía cửa phòng Tô Tả Thu, nghiến răng nghiến lợi: "Còn không làm được việc nặng nữa chứ, đúng là thân tiểu thư số người hầu! Tôi nói cho cô biết, vết thương lành rồi thì mau mau đi kiếm công điểm cho tôi, muốn nhà này nuôi báo cô à? Nằm mơ giữa ban ngày, cũng không thèm soi gương xem mình là cái thứ gì!"
Tuy rằng thằng con trời đánh kia ít khi ăn cơm ở nhà, nhưng con nhỏ vợ nó thì ngày ba bữa đều ăn chực nhà bà ta.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, Tô Tả Thu từng bước tiến về phía bà ta.
"Bà già ác độc kia, từ khi tôi về cái nhà này, bà đã xúi giục cả nhà bắt nạt tôi, tôi làm việc tối tăm mặt mũi, bà lại đến cơm cũng không cho tôi ăn no, hôm nay tôi phải liều mạng với bà!"
Vừa nói, cô vừa rút từ sau lưng ra một cái kéo, vừa cười vừa điên cuồng đâm về phía bà ta.
Dương Lan Hoa sợ hãi hét lên thất thanh, vừa kêu vừa chạy bán sống bán chết: "Cô muốn làm gì? Đừng... Đừng qua đây!"
Diễn xuất quá đạt, Hàn Chấn Vũ suýt chút nữa còn tưởng Tô Tả Thu thật sự phát điên, vội vàng chạy tới túm chặt lấy tay cô.
Có lẽ là sợ Tô Tả Thu giãy giụa, anh dùng sức hơi mạnh.
Cổ tay Tô Tả Thu bị nắm đến đau nhói, cô khẽ nháy mắt ra hiệu cho anh.
Hàn Chấn Vũ lúc này mới biết cô đang diễn kịch, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, không điên là tốt rồi.
Nếu thật sự phát điên, vậy mới là đại họa, sau này anh muốn ly hôn cũng khó như lên trời.
Đại đội trưởng không biết moi đâu ra một sợi dây thừng: "Chấn Vũ à, hay là trói vợ cậu lại đi? Nhỡ may làm bị thương người thì phiền phức lắm."
Vào thời điểm mấu chốt này, đại đội trưởng không thể để trong thôn xảy ra chuyện gì ầm ĩ được.
Cô cũng không ngờ khả năng diễn xuất của mình lại đạt đến trình độ thượng thừa, đến mức qua mặt được cả đám đông trong sân.
"Giá mà kiếp trước mình dấn thân vào giới giải trí, khéo lại rinh được tượng vàng Oscar ấy chứ."
Hàn Chấn Vũ thấy vẻ mặt của cô thì cố nén cười, nói: "Đại đội trưởng, chắc là vợ tôi thấy người nhà ức hϊếp cô ấy nên mới kích động vậy thôi. Không cần trói đâu, tôi đưa cô ấy về phòng là được."
Nói xong, anh kéo Tô Tả Thu về căn nhà trình tường nhỏ của hai người, rồi khẽ dặn: "Lát nữa cô đừng ra ngoài nữa nhé, lỡ diễn sâu quá thì sau này khó xử lý lắm."
Ý anh là, nếu đại đội trưởng tin cô thật sự phát điên, có lẽ ông ấy cũng chẳng dám nhúng tay vào nữa. Đến lúc đó thì đúng là gậy ông đập lưng ông, chẳng hay ho gì.
"Ừ, tôi biết rồi." Tô Tả Thu lăn lộn trong chốn công sở năm sáu năm, đối với những chuyện này đã quá rành. Cô hiểu rõ khi nào nên tiến, khi nào nên lùi.
Hàn Chấn Vũ nhìn cô dò xét một hồi rồi mới quay người bước ra.
12
0
2 tháng trước
17 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
