0 chữ
Chương 20
Chương 20
Cho nên anh giả bộ khó xử nói: "Đại đội trưởng à, không phải là tôi không nể mặt ông, nhưng đây là chuyện cả đời của vợ tôi. Một trăm đồng nghe thì nhiều, nhưng có khi còn chẳng đủ tiền thuốc thang cho cô ấy ấy chứ."
Đại đội trưởng vỗ vai anh: "Tôi biết nỗi khổ của cậu, nhưng hoàn cảnh nhà cậu thế nào cậu cũng rõ rồi đấy, họ thật sự không có tiền đâu. Hay là thế này đi, để họ đưa cho vợ cậu năm mươi đồng bồi dưỡng, coi như chuyện này bỏ qua."
Hàn Chấn Vũ đòi một trăm đồng, nhưng cũng đã chừa đường cho người ta mặc cả. Tuy rằng cảm thấy năm mươi đồng hơi ít, nhưng với người ngoài mà nói, đây đã là một món tiền lớn rồi.
Ai ngờ Hàn Chấn Vũ còn chưa kịp chê ít, Dương Lan Hoa đã nhao nhao chê nhiều.
Bà ta được đằng chân lân đằng đầu nói: "Đại đội trưởng, năm mươi đồng nhà cũng tôi không có đâu, chỉ có năm đồng thôi. Nó không cần thì thôi vậy."
Lần này không đợi Hàn Chấn Vũ mở miệng, đại đội trưởng đã trợn mắt, mặt mày cau có: "Đã vậy thì tôi cũng mặc kệ, cứ để công an đến bắt con gái bà đi."
Hàn Bảo Quốc sợ đại đội trưởng thật sự bỏ mặc, lại sợ Hàn Chấn Vũ đổi ý, hiếm khi cứng giọng một lần, nói với Dương Lan Hoa: "Nghe lời đại đội trưởng, mau đi lấy tiền đi!"
Dương Lan Hoa biết số tiền này không thể không móc ra.
Bà ta lầm bầm không tình nguyện đi vào nhà chính, một lúc lâu sau mới cầm một nắm tiền giấy nhàu nhĩ đi ra.
Bà ta chẳng những không đưa tiền cho Hàn Chấn Vũ mà còn sấn sổ đến trước mặt đại đội trưởng, ra vẻ tiếc của, khóc lóc om sòm: "Đại đội trưởng ơi, nhà tôi có mỗi mấy đồng bạc còm, giờ đưa hết cho nó rồi, sau này lấy gì mà sống đây..."
Vừa nói, bà ta vừa nắm chặt xấp tiền trong tay, không chịu buông, vừa đấm ngực thùm thụp, vừa dậm chân bì bịch, gào khóc thảm thiết.
Vốn dĩ đại đội trưởng đã mất kiên nhẫn với cái nhà này, giờ thấy bà ta còn giở trò vô lại thì nhíu chặt mày, giật phắt xấp tiền từ tay bà ta dúi vào tay Hàn Chấn Vũ.
"Cầm lấy mà đưa vợ đi khám ngay đi, đừng có chậm trễ bệnh tình."
Rồi ông ấy quay sang nói với mấy người nhà họ Hàn: "Chuyện này đến đây là dứt điểm. Ai còn dám gây sự nữa, tôi trừ hết công điểm!"
Không đợi hai ông bà già kia kịp mở miệng, Hàn Chấn Vũ đã vội vàng nói: "Đại đội trưởng, hôm nay làm phiền ông quá rồi. Ông cứ yên tâm, chỉ cần họ không gây sự, tôi và vợ tôi tuyệt đối không làm phiền đến ông nữa."
Hàn Hồng Binh gật gù: "Lo cho vợ dưỡng thương cho tốt, khỏi hẳn rồi hẵng xuống đồng làm việc."
Hàn Chấn Vũ thành khẩn đáp: "Vâng, cảm ơn đại đội trưởng đã giúp vợ tôi đòi lại công bằng. Đợi vợ tôi khỏe hơn chút, tôi sẽ bảo cô ấy viết thư cảm ơn gửi lên chính quyền huyện, bày tỏ lòng biết ơn và sự kính trọng của chúng tôi đối với ông."
Nghe vậy, trong lòng Hàn Hồng Binh mừng như mở cờ. Gần đây đang rục rịch bình xét thi đua, nếu có người viết thư khen ngợi thì trên xã chắc chắn sẽ đánh giá ông ấy cao hơn.
Hàn Hồng Binh hài lòng nhìn anh một cái, chợt nhớ ra tháng này anh trốn việc gần hết, tổ trưởng đã nhắc nhở mấy lần rồi, liền nghiêm giọng nói:
"Mấy ngày nay cậu đừng có chạy đâu nữa, đi theo Hàn Lỗi lên núi chặt ít cây. Hôm qua tôi đi họp ở xã, trên nói sắp tới lại có thanh niên trí thức về nông thôn. Bảo tôi chuẩn bị chỗ ăn ở cho họ, việc này giao cho cậu và Hàn Lỗi."
Hàn Chấn Vũ có chút khó xử, mấy ngày nữa anh còn định đi một chuyến nữa.
Nhưng anh không tiện từ chối thẳng mặt đại đội trưởng, đành cười gật đầu, định bụng mấy hôm nữa sẽ tìm ông ấy nói chuyện, xem có thể nhờ người khác làm thay được không.
Trước khi đi, đại đội trưởng còn quay sang dặn dò Dương Lan Hoa: "Thím à, thím là người lớn, sau này phải dạy bảo con cháu trong nhà sống cho phải đạo, đừng có dung túng con gái bắt nạt con dâu nữa. Bây giờ là xã hội mới rồi, không còn cái kiểu ngày xưa đâu. Nếu còn lần sau, tôi cũng mặc kệ, gọi công an đến giải quyết đấy!" Nói xong, ông ấy chắp tay sau lưng, nghênh ngang bỏ đi.
Đại đội trưởng vỗ vai anh: "Tôi biết nỗi khổ của cậu, nhưng hoàn cảnh nhà cậu thế nào cậu cũng rõ rồi đấy, họ thật sự không có tiền đâu. Hay là thế này đi, để họ đưa cho vợ cậu năm mươi đồng bồi dưỡng, coi như chuyện này bỏ qua."
Hàn Chấn Vũ đòi một trăm đồng, nhưng cũng đã chừa đường cho người ta mặc cả. Tuy rằng cảm thấy năm mươi đồng hơi ít, nhưng với người ngoài mà nói, đây đã là một món tiền lớn rồi.
Ai ngờ Hàn Chấn Vũ còn chưa kịp chê ít, Dương Lan Hoa đã nhao nhao chê nhiều.
Bà ta được đằng chân lân đằng đầu nói: "Đại đội trưởng, năm mươi đồng nhà cũng tôi không có đâu, chỉ có năm đồng thôi. Nó không cần thì thôi vậy."
Hàn Bảo Quốc sợ đại đội trưởng thật sự bỏ mặc, lại sợ Hàn Chấn Vũ đổi ý, hiếm khi cứng giọng một lần, nói với Dương Lan Hoa: "Nghe lời đại đội trưởng, mau đi lấy tiền đi!"
Dương Lan Hoa biết số tiền này không thể không móc ra.
Bà ta lầm bầm không tình nguyện đi vào nhà chính, một lúc lâu sau mới cầm một nắm tiền giấy nhàu nhĩ đi ra.
Bà ta chẳng những không đưa tiền cho Hàn Chấn Vũ mà còn sấn sổ đến trước mặt đại đội trưởng, ra vẻ tiếc của, khóc lóc om sòm: "Đại đội trưởng ơi, nhà tôi có mỗi mấy đồng bạc còm, giờ đưa hết cho nó rồi, sau này lấy gì mà sống đây..."
Vừa nói, bà ta vừa nắm chặt xấp tiền trong tay, không chịu buông, vừa đấm ngực thùm thụp, vừa dậm chân bì bịch, gào khóc thảm thiết.
"Cầm lấy mà đưa vợ đi khám ngay đi, đừng có chậm trễ bệnh tình."
Rồi ông ấy quay sang nói với mấy người nhà họ Hàn: "Chuyện này đến đây là dứt điểm. Ai còn dám gây sự nữa, tôi trừ hết công điểm!"
Không đợi hai ông bà già kia kịp mở miệng, Hàn Chấn Vũ đã vội vàng nói: "Đại đội trưởng, hôm nay làm phiền ông quá rồi. Ông cứ yên tâm, chỉ cần họ không gây sự, tôi và vợ tôi tuyệt đối không làm phiền đến ông nữa."
Hàn Hồng Binh gật gù: "Lo cho vợ dưỡng thương cho tốt, khỏi hẳn rồi hẵng xuống đồng làm việc."
Hàn Chấn Vũ thành khẩn đáp: "Vâng, cảm ơn đại đội trưởng đã giúp vợ tôi đòi lại công bằng. Đợi vợ tôi khỏe hơn chút, tôi sẽ bảo cô ấy viết thư cảm ơn gửi lên chính quyền huyện, bày tỏ lòng biết ơn và sự kính trọng của chúng tôi đối với ông."
Hàn Hồng Binh hài lòng nhìn anh một cái, chợt nhớ ra tháng này anh trốn việc gần hết, tổ trưởng đã nhắc nhở mấy lần rồi, liền nghiêm giọng nói:
"Mấy ngày nay cậu đừng có chạy đâu nữa, đi theo Hàn Lỗi lên núi chặt ít cây. Hôm qua tôi đi họp ở xã, trên nói sắp tới lại có thanh niên trí thức về nông thôn. Bảo tôi chuẩn bị chỗ ăn ở cho họ, việc này giao cho cậu và Hàn Lỗi."
Hàn Chấn Vũ có chút khó xử, mấy ngày nữa anh còn định đi một chuyến nữa.
Nhưng anh không tiện từ chối thẳng mặt đại đội trưởng, đành cười gật đầu, định bụng mấy hôm nữa sẽ tìm ông ấy nói chuyện, xem có thể nhờ người khác làm thay được không.
Trước khi đi, đại đội trưởng còn quay sang dặn dò Dương Lan Hoa: "Thím à, thím là người lớn, sau này phải dạy bảo con cháu trong nhà sống cho phải đạo, đừng có dung túng con gái bắt nạt con dâu nữa. Bây giờ là xã hội mới rồi, không còn cái kiểu ngày xưa đâu. Nếu còn lần sau, tôi cũng mặc kệ, gọi công an đến giải quyết đấy!" Nói xong, ông ấy chắp tay sau lưng, nghênh ngang bỏ đi.
12
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
