TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17

Bà ta nói những lời này tuy nghe có vẻ chính nghĩa, nhưng có tự tin hay không thì chỉ có trời mới biết.

Chưa kể đến mấy năm gặp thiên tai và chuyện cưới vợ, Hàn Chấn Vũ hiếm khi nổi giận đến thế. Ai ngờ bà già vô liêm sỉ này lại chủ động nhắc tới, vậy thì hôm nay phải tính cả sổ cũ lẫn sổ mới với bọn họ.

Hàn Chấn Vũ nhìn bà ta, không chút khách khí nói: "Mấy năm mất mùa, tôi không chết đói là nhờ ông bà ngoại và cậu chăm sóc, liên quan quái gì đến ông bà? Còn chuyện tôi cưới vợ như thế nào? Cái đó phải hỏi cô con dâu tốt của bà là Trương Thiến Vân ấy, chẳng phải đều là chuyện tốt do ả ta và đám thanh niên trí thức kia bày ra sao. Tôi còn chưa tìm bọn họ tính sổ, bà đã ở đây khoe công, đúng là mặt dày. Hơn nữa, chuyện tôi cưới vợ, ông bà có bỏ ra một xu nào không? Đã không quản thì bà lải nhải cái gì? Bà xứng à?"

Nói xong, anh quay sang Hàn Hồng Binh: "Đại đội trưởng, không phải tôi không nể mặt ông, mà là bọn họ ức hϊếp người quá đáng, hôm nay tôi nhất định phải báo công an." Anh dứt lời liền bước ra ngoài.

Hàn Mỹ Lệ sợ đến run rẩy, Hàn Bảo Quốc và Dương Lan Hoa cũng biến sắc mặt.

Đại đội trưởng liếc xéo bọn họ một cái, vội vàng kéo Hàn Chấn Vũ lại khuyên giải:

"Chấn Vũ, đừng nóng giận. Nếu cậu báo công an, không hay cho cả cậu và vợ cậu đâu. Hay là thế này, cậu có yêu cầu gì cứ nói ra, hôm nay tôi làm chủ cho cậu."

Hàn Chấn Vũ giả bộ khó xử nhìn đại đội trưởng, do dự một hồi lâu rồi miễn cưỡng nói: "Đại đội trưởng, tôi biết đội đang xét thi đua tiên tiến, là thành viên của Đại đội Tam Hoa, tôi cũng không muốn cản trở mọi người."

"Nhưng vợ tôi bị đánh ra nông nỗi này, sau này còn có thể để lại di chứng, chuyện cả đời chứ có ít đâu. Nếu tôi không giúp cô ấy đòi lại công bằng, thì tôi còn ra gì là đàn ông?"

Đại đội trưởng thấy sắc mặt anh dịu đi đôi chút, liền cười khuyên nhủ: "Tôi biết vợ cậu chịu ấm ức, nhưng người gây sự với cô ấy là em gái cậu, dù sao cũng là người một nhà. Bắt nó đi tù thì cậu cũng chẳng vui vẻ gì. Chuyện đã rồi, đừng nói lời giận dỗi nữa."

Ông ấy lại khoác vai anh: "Chấn Vũ, cậu thấy thế này được không? Nể mặt tôi, chúng ta thương lượng xem giải quyết chuyện này thế nào."

Hàn Chấn Vũ ngẫm nghĩ một lát, miễn cưỡng gật đầu: "Vậy thôi được rồi, tôi nghe theo đại đội trưởng. Nếu không phải nể mặt ông, tôi nhất định sẽ khiến kẻ bắt nạt vợ tôi phải trả giá."

Hàn Bảo Quốc nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần thằng tổ tông này không báo công an là được.

Dương Lan Hoa lại không lạc quan như ông ấy. Thằng nhãi Hàn Chấn Vũ này từ nhỏ đã chẳng phải đứa dễ xơi, lại còn lắm mưu nhiều kế.

Tuy rằng bây giờ nhượng bộ, nhưng ai biết anh đang tính toán cái gì.

Nhưng lần này con gái bà ta bị nắm thóp, nếu xử lý không khéo thì danh tiếng coi như tiêu tùng.

Dương Lan Hoa thầm nghĩ, nếu yêu cầu thằng tiểu tử này đưa ra không quá đáng, thì bà ta sẽ tạm thời thỏa hiệp, sau này tìm cách thu dọn hai vợ chồng anh sau.

Đại đội trưởng nghe anh nói không báo công an, lại còn nể mặt mình, trong lòng rất vui vẻ, cảm thấy thằng nhóc này cũng hiểu chuyện.

Ông ấy trước nay đã nhận không ít lợi lộc của Hàn Chấn Vũ, nên trong phạm vi không tổn hại đến lợi ích của mình, trong lòng vẫn có phần nghiêng về phía anh.

"Chấn Vũ, cậu nói xem điều kiện của cậu đi?"

Hàn Chấn Vũ gật đầu: "Đại đội trưởng, ông cũng bận rộn, việc gì trên đội cũng không thể thiếu ông, nên tôi nói ngắn gọn thôi.

Hôm qua vợ tôi đi trạm xá hết mười sáu đồng tám hào, Hàn Lỗi và Tôn Đại Thụ đã giúp tôi trả trước, số tiền này nhất định phải do Hàn Mỹ Lệ và Trương Thiến Vân trả lại.

Còn có tiền thuốc men và bồi dưỡng sau này, hai người bọn họ cũng phải chịu trách nhiệm, tổng cộng cứ tính một trăm đồng."

13

0

2 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.