0 chữ
Chương 16
Chương 16
Hàn Mỹ Lệ đang ngồi nhóm lửa, nghe vậy tức giận chạy ra: "Đại đội trưởng, cháu có đánh chị ta đâu, là chị ta tự bất cẩn ngã thôi. Cái con tiện nhân đó hôm qua còn đánh cháu và chị dâu hai, người cháu bị chị ta đánh cho bầm tím hết cả rồi, giờ vẫn còn đau đây này."
Chưa đợi đại đội trưởng kịp mở miệng, Hàn Chấn Vũ đã cau mày quát: "Hàn Mỹ Lệ, cô bảo ai là tiện nhân hả?"
Trong nhà này, Hàn Mỹ Lệ sợ nhất là anh. Thấy sắc mặt anh sa sầm, cô ta sợ hãi vội vàng trốn sau lưng Hàn Bảo Quốc.
Lúc này, Tô Tả Thu mở toang cửa phòng, tay lăm lăm một cái kéo.
Cô nhìn Hàn Mỹ Lệ và Trương Thiến Vân đang nấu cơm với ánh mắt lạnh lẽo âm trầm.
Sau đó nở một nụ cười gằn, từng bước tiến về phía hai người. Vẻ mặt điên cuồng của cô khiến tất cả mọi người trong sân đều sững sờ.
Ngay cả đại đội trưởng cũng phải lùi lại hai bước.
Hàn Mỹ Lệ và Trương Thiến Vân sợ đến hét thất thanh.
Dương Lan Hoa vội vàng che chắn con gái, còn Hàn Chấn Hoa hối hả kéo Trương Thiến Vân trốn tọt vào nhà.
Hàn Chấn Vũ cũng không biết Tô Tả Thu đang thật sự phẫn nộ hay chỉ giả vờ, sợ cô làm ầm ĩ lên không kiểm soát được, vội vàng kéo tay cô: "Bình tĩnh đã, có đại đội trưởng ở đây, ông ấy sẽ giúp cô đòi lại công bằng."
Tô Tả Thu hờ hững liếc anh một cái, rồi lại nhìn sang đại đội trưởng, sau đó chậm rãi quay người về phòng.
Ánh mắt và vẻ mặt đó của cô, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết có điều bất thường.
Đợi Tô Tả Thu vào phòng, Hàn Chấn Vũ mới giận dữ nói với đại đội trưởng: "Đại đội trưởng xem vợ tôi bị chà đạp ra thế này này! Tôi nhất định phải báo công an, để pháp luật trừng trị bọn ác bá."
Đại đội trưởng nhìn trạng thái của Tô Tả Thu, cũng không biết nên khuyên giải thế nào cho phải. Nhưng vì cái danh hiệu tiên tiến của đội, ông ấy đành cắn răng nói: "Chấn Vũ, chuyện đã đến nước này rồi, cậu báo công an thì được gì? Mỹ Lệ dù sao cũng là em gái ruột của cậu, nếu chuyện này ầm ĩ lên, vợ cậu cũng chẳng vớt vát được gì đâu."
Hàn Chấn Vũ cười khẩy một tiếng: "Đại đội trưởng, có ai đời em gái lại đi đánh chị dâu không? Bọn họ căn bản có coi tôi và vợ tôi là người nhà đâu. Cho nên lần này tôi nhất định không tha cho Hàn Mỹ Lệ và Trương Thiến Vân, phải tống cổ hai bọn họ vào trại vài năm, may ra mới nhớ lâu được."
Hàn Bảo Quốc và Dương Lan Hoa nghe anh nói thật sự muốn báo công an bắt con gái họ, vừa sợ hãi vừa giận dữ.
Dương Lan Hoa chỉ thẳng mặt anh: "Thằng cả kia, đồ vong ơn bội nghĩa! Tuy rằng tao không sinh ra mày, nhưng cũng một tay tao nuôi mày lớn. Mày không có chút cảm kích nào với tao, bây giờ còn muốn để công an đến bắt em gái mày, chẳng lẽ mày không sợ trời tru đất diệt sao?"
Hàn Chấn Vũ nhìn bà ta, cười lạnh lùng: "Bà nói câu này không sợ vấp lưỡi à? Hồi nhỏ bà ngược đãi tôi thế nào? Tôi nhớ rõ như in, bây giờ còn muốn dát vàng lên mặt mình, da mặt bà đúng là dày thật đấy."
Dương Lan Hoa bị anh vạch trần đến mặt lúc xanh lúc trắng, thấy anh không nghe lọt tai, liền nháy mắt ra hiệu cho lão già nhà mình.
Hàn Bảo Quốc cũng có chút dè chừng thằng con cả này, nhưng ông ta luôn nghe theo vợ răm rắp, bây giờ nhận được chỉ thị của vợ, đành phải lấy uy nghiêm của người cha ra, mặt mày nghiêm nghị nói: "Thằng cả, ăn nói với mẹ mày kiểu gì đấy? Nếu không phải bố với mẹ mày quanh năm suốt tháng vất vả kiếm công điểm, thì mấy anh em mày có được lớn ngần này không?"
Dương Lan Hoa thấy chồng ra mặt chống lưng cho mình, lập tức vênh váo hẳn lên, chỉ vào Hàn Chấn Vũ bắt đầu kể tội: "Tôi tuy là mẹ kế, nhưng cũng chưa từng bạc đãi anh một xu nào, mấy năm trước chết đói bao nhiêu người, cũng không thiếu anh một miếng ăn, bây giờ lại còn cưới vợ cho anh, thế mà anh bây giờ lại vô lương tâm như vậy, đúng là đồ chó má…."
Chưa đợi đại đội trưởng kịp mở miệng, Hàn Chấn Vũ đã cau mày quát: "Hàn Mỹ Lệ, cô bảo ai là tiện nhân hả?"
Trong nhà này, Hàn Mỹ Lệ sợ nhất là anh. Thấy sắc mặt anh sa sầm, cô ta sợ hãi vội vàng trốn sau lưng Hàn Bảo Quốc.
Lúc này, Tô Tả Thu mở toang cửa phòng, tay lăm lăm một cái kéo.
Cô nhìn Hàn Mỹ Lệ và Trương Thiến Vân đang nấu cơm với ánh mắt lạnh lẽo âm trầm.
Sau đó nở một nụ cười gằn, từng bước tiến về phía hai người. Vẻ mặt điên cuồng của cô khiến tất cả mọi người trong sân đều sững sờ.
Hàn Mỹ Lệ và Trương Thiến Vân sợ đến hét thất thanh.
Dương Lan Hoa vội vàng che chắn con gái, còn Hàn Chấn Hoa hối hả kéo Trương Thiến Vân trốn tọt vào nhà.
Hàn Chấn Vũ cũng không biết Tô Tả Thu đang thật sự phẫn nộ hay chỉ giả vờ, sợ cô làm ầm ĩ lên không kiểm soát được, vội vàng kéo tay cô: "Bình tĩnh đã, có đại đội trưởng ở đây, ông ấy sẽ giúp cô đòi lại công bằng."
Tô Tả Thu hờ hững liếc anh một cái, rồi lại nhìn sang đại đội trưởng, sau đó chậm rãi quay người về phòng.
Ánh mắt và vẻ mặt đó của cô, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng biết có điều bất thường.
Đợi Tô Tả Thu vào phòng, Hàn Chấn Vũ mới giận dữ nói với đại đội trưởng: "Đại đội trưởng xem vợ tôi bị chà đạp ra thế này này! Tôi nhất định phải báo công an, để pháp luật trừng trị bọn ác bá."
Hàn Chấn Vũ cười khẩy một tiếng: "Đại đội trưởng, có ai đời em gái lại đi đánh chị dâu không? Bọn họ căn bản có coi tôi và vợ tôi là người nhà đâu. Cho nên lần này tôi nhất định không tha cho Hàn Mỹ Lệ và Trương Thiến Vân, phải tống cổ hai bọn họ vào trại vài năm, may ra mới nhớ lâu được."
Hàn Bảo Quốc và Dương Lan Hoa nghe anh nói thật sự muốn báo công an bắt con gái họ, vừa sợ hãi vừa giận dữ.
Dương Lan Hoa chỉ thẳng mặt anh: "Thằng cả kia, đồ vong ơn bội nghĩa! Tuy rằng tao không sinh ra mày, nhưng cũng một tay tao nuôi mày lớn. Mày không có chút cảm kích nào với tao, bây giờ còn muốn để công an đến bắt em gái mày, chẳng lẽ mày không sợ trời tru đất diệt sao?"
Dương Lan Hoa bị anh vạch trần đến mặt lúc xanh lúc trắng, thấy anh không nghe lọt tai, liền nháy mắt ra hiệu cho lão già nhà mình.
Hàn Bảo Quốc cũng có chút dè chừng thằng con cả này, nhưng ông ta luôn nghe theo vợ răm rắp, bây giờ nhận được chỉ thị của vợ, đành phải lấy uy nghiêm của người cha ra, mặt mày nghiêm nghị nói: "Thằng cả, ăn nói với mẹ mày kiểu gì đấy? Nếu không phải bố với mẹ mày quanh năm suốt tháng vất vả kiếm công điểm, thì mấy anh em mày có được lớn ngần này không?"
Dương Lan Hoa thấy chồng ra mặt chống lưng cho mình, lập tức vênh váo hẳn lên, chỉ vào Hàn Chấn Vũ bắt đầu kể tội: "Tôi tuy là mẹ kế, nhưng cũng chưa từng bạc đãi anh một xu nào, mấy năm trước chết đói bao nhiêu người, cũng không thiếu anh một miếng ăn, bây giờ lại còn cưới vợ cho anh, thế mà anh bây giờ lại vô lương tâm như vậy, đúng là đồ chó má…."
13
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
