TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Chương 12

Rõ ràng lúc tỉnh dậy đã ăn no rồi, mới có hai ba tiếng mà bụng đã đói meo thế này?

Cô nhớ lần trước thèm ăn như vậy là hồi nhỏ, nhìn mấy đứa trẻ nhà hàng xóm ăn xúc xích, nước miếng cô chảy ròng ròng.

Hàng xóm thấy cô đáng thương, liền cho cô một cây.

Đến nỗi nhiều năm sau này, cô vẫn không quên được cái mùi vị tinh bột mang theo hương vị thịt đấy.

Sau khi đi làm, nhận được tháng lương đầu tiên, cô liền mua hết các loại xúc xích trên thị trường về ăn thử.

Nhưng không thể nào tìm lại được cái cảm giác năm xưa nữa.

Đợi đến khi kinh tế khấm khá, cô đi đây đó không ít, nếm đủ món ngon vật lạ, nhưng vẫn chuộng nhất là đủ loại xúc xích.

Thế nên mỗi lần đi siêu thị, cô đều tranh thủ mua vài gói để sẵn ở nhà.

Những hôm nào lười nấu nướng, cô chỉ cần pha gói mì ăn liền, thêm một cây xúc xích là xong bữa.

Ngày trước khi xuyên không, cô vừa sắm một bụng đồ Tết cùng đủ thứ quà vặt.

Trong đó có mấy gói xúc xích đủ nhãn hiệu, còn có cả bốn cây xúc xích thịt viên cỡ đại vị mới toanh nữa.

Xúc xích thịt viên cỡ đại là do một chị đồng nghiệp người Đông Bắc nhiệt tình giới thiệu.

Chị ấy bảo bên trong toàn thịt viên là thịt viên, chỉ điểm xuyết thêm chút bột, ăn ngon phải biết.

Cô còn chưa kịp nếm thử cái vị xúc xích ấy ra sao thì đã bay đến cái nơi khỉ ho cò gáy này rồi.

Tô Tả Thu còn đang miên man nhớ thương cây xúc xích của mình thì bỗng dưng tay có thêm một vật.

Lúc này, trời tối đen như bưng, lại đang ở giữa đồng không mông quạnh, xung quanh toàn ruộng ngô cao ngút đầu người, cô sợ đến hồn bay phách lạc, suýt thì hét toáng lên.

Cô rụt rè sờ soạng vật trong tay, thấy có chút quen thuộc, hình như... giống cây xúc xích thịt cỡ đại mà cô mua trước khi xuyên không?

Nhớ lại những cuốn tiểu thuyết xuyên không mình từng nghiền ngẫm, tim Tô Tả Thu đập thình thịch như trống bội.

Cô sung sướиɠ nghĩ bụng, chẳng lẽ đây chính là bàn tay vàng trong truyền thuyết?

Thấy Hàn Chấn Vũ đang nói chuyện với Hàn Lỗi và mấy người khác phía trước, cô lén lút thò tay ra khỏi chăn.

Đập vào mắt cô quả nhiên là một cây xúc xích thịt cỡ đại, đúng là thứ cô đã mua trước khi xuyên không thật.

Sợ bị ai đó phát hiện, Tô Tả Thu vội vàng rụt tay về, trùm kín chăn.

Lòng cô giờ vừa thấp thỏm vừa hân hoan, tiếc là cây xúc xích này lúc này chưa thể xơi được.

Cô đang định bụng thử xem có cất nó đi được không.

Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu, một cảnh tượng kỳ diệu lập tức diễn ra, cây xúc xích trên tay cô bỗng dưng biến mất không dấu vết.

Tô Tả Thu lại được phen kinh ngạc đến ngây người, giờ thì cô đã dám chắc như đinh đóng cột, cô đích thị đã vớ được một bàn tay vàng rồi!

Tuy chưa biết "bàn tay vàng" này lợi hại đến đâu, nhưng chắc chắn bên trong có đồ ăn.

Trong cái thời buổi thập niên 70 thiếu thốn này, đồ ăn là thứ trân quý nhất. Nếu "bàn tay vàng" này có đồ ăn, vậy cuộc sống có lẽ sẽ dễ thở hơn nhiều.

Tô Tả Thu nằm trên chiếc xe kéo tay xóc nảy, ngắm nhìn bầu trời đêm đầy sao, khẽ mỉm cười.

Cô không hiểu vì sao mình lại xuyên không đến đây một cách vô duyên vô cớ, nhưng cô tin rằng dù ở đâu mình cũng sẽ sống tốt.

Về đến thôn, Tô Tả Thu xuống xe.

Xe cút kít là Hàn Lỗi mượn, lát nữa còn phải trả lại cho người ta.

Hàn Chấn Vũ lấy hai gói giấy dầu từ trong giỏ, đưa cho Hàn Lỗi và Tôn Đại Thụ: "Trong này có nửa con gà nướng, hai người mang về ăn cho ấm bụng."

Hai người vội xua tay từ chối: "Anh Chấn Vũ, tụi em không cần đâu, chị dâu bị thương nặng vậy, anh mang về bồi bổ cho chị ấy đi."

Hàn Chấn Vũ nhét gà nướng vào tay họ: "Đã bảo cho hai người thì cứ cầm lấy đi."

Anh giơ giơ cái giỏ trên tay, nói thêm: "Trong này vẫn còn mà."

Hai người kia ngại ngùng nhận lấy: "Vậy... Vậy tụi em cảm ơn anh Chấn Vũ, cảm ơn chị dâu. Tụi em về trước nha."

Tô Tả Thu cười nói: "Hôm nay làm phiền hai cậu rồi."

"Chị dâu khách sáo quá."

Hàn Lỗi ghé sát lại, nhỏ giọng nói: "Anh Chấn Vũ, lát nữa đi trả xe cút kít, tụi em sẽ báo tin anh muốn báo công an cho đại đội trưởng biết."

Hàn Chấn Vũ cười gật đầu, rồi cùng Tô Tả Thu về đến nhà họ Hàn.

Sân nhà họ Hàn nằm ở vị trí giữa thôn, cổng lớn đóng im ỉm, bên trong tối om như mực, xem ra cả nhà đã ngủ say.

13

0

2 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.