0 chữ
Chương 11
Chương 11
Ở cái thời buổi này đi đâu cũng cần giấy giới thiệu, không có thì bị coi là dân đen hoặc thành phần phản động.
Người thân của nguyên chủ ở thành phố không đáng tin cậy, Tô Tả Thu cũng chẳng thiết tha gì mà tìm về.
Tạm thời cứ ở lại thôn đã, ít nhất trong vài năm tới, nông thôn xem ra còn yên ổn hơn thành phố.
Về phần người chồng trên danh nghĩa này, nếu có thể sống yên ổn như trước thì cứ thế mà sống tiếp cũng chẳng sao.
Còn nếu Hàn Chấn Vũ không muốn, thì ly hôn, cô vẫn còn đường về khu nhà thanh niên trí thức.
Hàn Chấn Vũ lấy thuốc xong, thấy cô đứng ngẩn người. Đầu quấn băng gạc, thân thể gầy yếu như thể một cơn gió thoảng cũng có thể thổi bay.
Anh bất lực lắc đầu, có chút ghét bỏ: "hận sắt không thành thép". Sao người phụ nữ này lại ngốc nghếch đến vậy? Con Hàn Mỹ Lệ kia nhỏ hơn, vóc dáng cũng chẳng cao bằng cô, sao có thể để nó đánh cho ra nông nỗi này? Không biết đánh trả à? Cứ đứng đờ ra đó cho người ta đấm đá chắc?
Anh thở dài, thầm tính toán, xem có thể sớm ngày tống cái cục nợ này về thành phố được không.
Hàn Chấn Vũ bước đến, nói: "Về thôi, Hàn Lỗi và Tôn Đại Thụ còn đợi ngoài kia."
Tô Tả Thu hoàn hồn, khẽ gật đầu: "Ừ."
Hai người đi trước về sau ra khỏi trạm y tế.
Hàn Lỗi và Tôn Đại Thụ đang ngồi trên xe kéo tay tán gẫu. Thấy họ ra, vội vàng lo lắng hỏi: "Anh Vũ, chị dâu không sao chứ?"
"Bác sĩ nói vết thương sâu, lại ở trên đầu, e là sau này để lại di chứng. Cho nên, mai tôi báo công an, bắt Hàn Mỹ Lệ và Trương Thiến Vân phải ra lẽ. Hai bọn họ đã có hành vi cố ý gϊếŧ người." Hàn Chấn Vũ quyết tâm trị cho được đám người nhà họ Hàn, để sau này chúng không dám động đến Tô Tả Thu nữa.
Trước mắt thì chưa thể đưa cô về thành phố ngay được. Nhưng anh còn nhiều việc, không thể ở nhà trông chừng cô suốt ngày, nên phải nghĩ cách trừ khử hậu họa.
Hàn Lỗi và Tôn Đại Thụ giật mình: "Anh Chấn Vũ, vết thương của chị dâu nghiêm trọng vậy sao? Bác sĩ bảo di chứng gì?"
Hàn Chấn Vũ nghiêm túc đáp: "Sẽ thường xuyên đau đầu, sau này không làm được việc nặng nữa."
Tô Tả Thu nghe anh thêm mắm dặm muối, nói dối không chớp mắt thì lặng lẽ cúi đầu. Hàn Chấn Vũ nói vậy, xem ra đã có đối sách. Vậy thì chuyện sau cứ để người đàn ông này xử lý. Trên danh nghĩa, anh là chồng của thân thể này, để anh ra mặt cũng phải.
Tôn Đại Thụ ngập ngừng: "Anh Chấn Vũ, chị dâu bị thương nặng thế kia, chắc chắn không thể dễ dàng bỏ qua cho Hàn Mỹ Lệ và Trương Thiến Vân được rồi.
Nhưng anh nghĩ xem, dù gì cũng là người một nhà, chuyện này cùng lắm cũng chỉ là mâu thuẫn gia đình. Cùng lắm thì để công an giáo huấn Hàn Mỹ Lệ một trận, chắc không đến nỗi có hình phạt gì nặng nề.
Đại đội mình năm nay đang tranh nhau danh hiệu tiên tiến với mấy đại đội khác, nếu vì chuyện nhà anh mà lỡ mất cơ hội này, đại đội trưởng chắc chắn sẽ không vui vẻ gì đâu..."
Hàn Lỗi cũng hùa theo: "Đúng vậy, anh Chấn Vũ, đại đội trưởng dạo này đang dùng đủ mọi cách để lấy được danh hiệu tiên tiến, hôm qua còn chạy vạy khắp nơi, tìm người quen ở huyện nhờ vả nữa đấy.
Nếu anh làm hỏng chuyện của ông ấy, với cái tính hẹp hòi của ổng, chắc chắn sau này anh sẽ bị gây khó dễ đủ đường. Lúc đó anh muốn xin nghỉ phép hay nhờ ổng viết giấy giới thiệu, e là khó lắm."
Hàn Chấn Vũ lẽ nào không hiểu những điều này? Anh cười với hai người anh em:
"Tôi nói rồi mà, ngày mai tôi mới đi báo công an, lát về hai cậu cứ đem ý định này của tôi nói với ổng."
Hàn Lỗi và Tôn Đại Thụ lúc này mới bừng tỉnh, hóa ra anh Chấn Vũ đã tính trước cả rồi. Anh thông minh thế kia, sao có thể không nghĩ đến những điều này chứ?
Hàn Chấn Vũ ra hiệu cho Tô Tả Thu lên xe, Tôn Đại Thụ và Hàn Lỗi vội vàng kéo xe giúp.
Chiều nay Tô Tả Thu náo loạn một trận, lại thêm vết thương trên đầu, giờ đúng là mệt lả người.
Cô cũng chẳng khách sáo, lại nằm lên xe kéo. Dù đường đất hơi xóc nảy, nhưng vẫn hơn đi bộ nhiều.
Trời đã khuya, trên đường thỉnh thoảng mới thấy một vài người qua lại.
Khi đi ngang qua một con hẻm, Hàn Chấn Vũ bảo cô chờ một lát, rồi rẽ vào một cái sân trong hẻm, lát sau xách ra một cái giỏ.
Tô Tả Thu hình như ngửi thấy mùi gà nướng, cô không kìm được mà nuốt nước miếng.
Người thân của nguyên chủ ở thành phố không đáng tin cậy, Tô Tả Thu cũng chẳng thiết tha gì mà tìm về.
Tạm thời cứ ở lại thôn đã, ít nhất trong vài năm tới, nông thôn xem ra còn yên ổn hơn thành phố.
Về phần người chồng trên danh nghĩa này, nếu có thể sống yên ổn như trước thì cứ thế mà sống tiếp cũng chẳng sao.
Còn nếu Hàn Chấn Vũ không muốn, thì ly hôn, cô vẫn còn đường về khu nhà thanh niên trí thức.
Hàn Chấn Vũ lấy thuốc xong, thấy cô đứng ngẩn người. Đầu quấn băng gạc, thân thể gầy yếu như thể một cơn gió thoảng cũng có thể thổi bay.
Anh bất lực lắc đầu, có chút ghét bỏ: "hận sắt không thành thép". Sao người phụ nữ này lại ngốc nghếch đến vậy? Con Hàn Mỹ Lệ kia nhỏ hơn, vóc dáng cũng chẳng cao bằng cô, sao có thể để nó đánh cho ra nông nỗi này? Không biết đánh trả à? Cứ đứng đờ ra đó cho người ta đấm đá chắc?
Hàn Chấn Vũ bước đến, nói: "Về thôi, Hàn Lỗi và Tôn Đại Thụ còn đợi ngoài kia."
Tô Tả Thu hoàn hồn, khẽ gật đầu: "Ừ."
Hai người đi trước về sau ra khỏi trạm y tế.
Hàn Lỗi và Tôn Đại Thụ đang ngồi trên xe kéo tay tán gẫu. Thấy họ ra, vội vàng lo lắng hỏi: "Anh Vũ, chị dâu không sao chứ?"
"Bác sĩ nói vết thương sâu, lại ở trên đầu, e là sau này để lại di chứng. Cho nên, mai tôi báo công an, bắt Hàn Mỹ Lệ và Trương Thiến Vân phải ra lẽ. Hai bọn họ đã có hành vi cố ý gϊếŧ người." Hàn Chấn Vũ quyết tâm trị cho được đám người nhà họ Hàn, để sau này chúng không dám động đến Tô Tả Thu nữa.
Trước mắt thì chưa thể đưa cô về thành phố ngay được. Nhưng anh còn nhiều việc, không thể ở nhà trông chừng cô suốt ngày, nên phải nghĩ cách trừ khử hậu họa.
Hàn Chấn Vũ nghiêm túc đáp: "Sẽ thường xuyên đau đầu, sau này không làm được việc nặng nữa."
Tô Tả Thu nghe anh thêm mắm dặm muối, nói dối không chớp mắt thì lặng lẽ cúi đầu. Hàn Chấn Vũ nói vậy, xem ra đã có đối sách. Vậy thì chuyện sau cứ để người đàn ông này xử lý. Trên danh nghĩa, anh là chồng của thân thể này, để anh ra mặt cũng phải.
Tôn Đại Thụ ngập ngừng: "Anh Chấn Vũ, chị dâu bị thương nặng thế kia, chắc chắn không thể dễ dàng bỏ qua cho Hàn Mỹ Lệ và Trương Thiến Vân được rồi.
Nhưng anh nghĩ xem, dù gì cũng là người một nhà, chuyện này cùng lắm cũng chỉ là mâu thuẫn gia đình. Cùng lắm thì để công an giáo huấn Hàn Mỹ Lệ một trận, chắc không đến nỗi có hình phạt gì nặng nề.
Hàn Lỗi cũng hùa theo: "Đúng vậy, anh Chấn Vũ, đại đội trưởng dạo này đang dùng đủ mọi cách để lấy được danh hiệu tiên tiến, hôm qua còn chạy vạy khắp nơi, tìm người quen ở huyện nhờ vả nữa đấy.
Nếu anh làm hỏng chuyện của ông ấy, với cái tính hẹp hòi của ổng, chắc chắn sau này anh sẽ bị gây khó dễ đủ đường. Lúc đó anh muốn xin nghỉ phép hay nhờ ổng viết giấy giới thiệu, e là khó lắm."
Hàn Chấn Vũ lẽ nào không hiểu những điều này? Anh cười với hai người anh em:
"Tôi nói rồi mà, ngày mai tôi mới đi báo công an, lát về hai cậu cứ đem ý định này của tôi nói với ổng."
Hàn Lỗi và Tôn Đại Thụ lúc này mới bừng tỉnh, hóa ra anh Chấn Vũ đã tính trước cả rồi. Anh thông minh thế kia, sao có thể không nghĩ đến những điều này chứ?
Hàn Chấn Vũ ra hiệu cho Tô Tả Thu lên xe, Tôn Đại Thụ và Hàn Lỗi vội vàng kéo xe giúp.
Chiều nay Tô Tả Thu náo loạn một trận, lại thêm vết thương trên đầu, giờ đúng là mệt lả người.
Cô cũng chẳng khách sáo, lại nằm lên xe kéo. Dù đường đất hơi xóc nảy, nhưng vẫn hơn đi bộ nhiều.
Trời đã khuya, trên đường thỉnh thoảng mới thấy một vài người qua lại.
Khi đi ngang qua một con hẻm, Hàn Chấn Vũ bảo cô chờ một lát, rồi rẽ vào một cái sân trong hẻm, lát sau xách ra một cái giỏ.
Tô Tả Thu hình như ngửi thấy mùi gà nướng, cô không kìm được mà nuốt nước miếng.
13
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
