0 chữ
Chương 13
Chương 13
Nhưng Tô Tả Thu không tin tối nay bọn họ có thể ngon giấc.
Hàn Chấn Vũ đẩy cửa nhưng không mở được, bèn đưa cái giỏ trong tay cho Tô Tả Thu.
Anh lùi lại mấy bước, đột nhiên chạy tới, dùng chân đạp mạnh một cái. "Ầm" một tiếng, cánh cửa bật tung ra.
Tô Tả Thu kinh ngạc nhìn anh, con người này thật là đơn giản mà thô bạo!
Hàn Chấn Vũ thấy cô ngây người, liền giật lấy giỏ từ tay cô: "Vào nhà thôi."
Nói rồi anh xách giỏ đi thẳng vào bếp.
Tô Tả Thu lẽo đẽo theo sau, đến sân lại quay người đóng vội cánh cửa.
Cái chốt bị Hàn Chấn Vũ đạp gãy, giờ chỉ còn cách dùng hai thanh gỗ chèn tạm.
Thôn xóm nằm dưới chân núi, nhỡ có thú dữ xổng vào thì nguy.
Vừa dứt ý nghĩ, Tô Tả Thu đã nghe tiếng động khe khẽ phát ra từ gian nhà chính, rồi lại im bặt.
Cô khẽ nhếch môi cười lạnh, quay người vào bếp, thấy Hàn Chấn Vũ đang cặm cụi múc nước vào nồi. Cô định ngồi xuống bếp phụ anh nhóm lửa.
Hàn Chấn Vũ liếc cô một cái, giọng thản nhiên: "Để tôi làm, cô vào nhà nghỉ đi."
Tô Tả Thu thấy lạ lẫm, nhưng thấy anh không cần mình giúp, cô cũng đành gật đầu, lẳng lặng trở về phòng.
Cô lục lọi theo trí nhớ của nguyên chủ, tìm thấy hộp diêm, đốt đèn dầu rồi ngồi thẫn thờ trên chiếc giường đất.
Chẳng bao lâu sau, Hàn Chấn Vũ bưng vào hai bát.
Một bát trứng hấp nóng hổi, bát còn lại có nửa con gà quay vàng ươm cùng hai chiếc bánh bột mì trắng.
"Ăn đi." Hàn Chấn Vũ đặt bát lên đầu giường sưởi rồi quay người bước ra.
"Anh không ăn ạ?" Tô Tả Thu vội gọi anh lại.
Hàn Chấn Vũ không ngoảnh đầu, đáp gọn lỏn: "Tôi ăn rồi."
"À..."
Thấy anh có vẻ không muốn dây dưa, Tô Tả Thu cũng không vội vàng xáp lại, cầm đũa lên gắp ăn.
Cô ăn hết bát trứng hấp, thêm một cái bánh bao, gắp vài miếng gà quay, phần còn lại thì cẩn thận để lên đầu giường, dành cho Hàn Chấn Vũ.
Tô Tả Thu mang bát đũa ra bếp rửa, vừa hay thấy Hàn Chấn Vũ xách một thùng gỗ từ phía sau nhà đi tới, chắc là đi tắm.
Hai người chạm mắt nhau, rồi lại vội vàng lảng tránh.
Thấy trong nồi còn hơn nửa nồi nước nóng, Tô Tả Thu định bụng tắm rửa luôn.
Đợi cô rửa bát xong, Hàn Chấn Vũ đã múc nước nóng vào thùng, còn xách giúp cô ra phía sau sân.
Tô Tả Thu thầm nghĩ, người đàn ông này cũng không đến nỗi tệ.
Cô định bụng cảm ơn một tiếng, nhưng anh đã đi vào sân sau rồi.
Thế là, cô im lặng, quay người về phòng lấy quần áo định thay.
Đến khi nhìn thấy bộ quần áσ ɭóŧ của nguyên chủ, Tô Tả Thu có chút băn khoăn.
Tuy rằng bây giờ cô đã chiếm lấy thân thể này, nhưng mặc đồ lót của người khác, trong lòng vẫn thấy hơi kỳ quái.
Cô nghĩ ngợi một lát rồi vẫn cầm lấy, chuẩn bị ra sau sân xem "bàn tay vàng" của mình có những thứ này không.
Tô Tả Thu cầm quần áo đi ra, Hàn Chấn Vũ đang đứng quay lưng về phía cô trong sân.
Cô bắt chước giọng điệu của nguyên chủ, cất tiếng: "Bánh màn thầu tôi ăn không hết, để trên tủ rồi đấy, anh ra ăn đi, trời nóng thế này, để đến mai chắc chắn hỏng mất."
Hàn Chấn Vũ nghe vậy có chút ngạc nhiên, cảm thấy hôm nay cô nói nhiều hơn hẳn.
Bình thường anh về nhà, người phụ nữ này sợ anh như sợ cọp, cứ như anh sắp ăn thịt người đến nơi, thậm chí còn không dám nhìn thẳng mặt anh.
Đồ anh mang về cũng phải đợi anh đi khỏi mới dám lén lút ăn, chứ có bao giờ như hôm nay, còn để phần cho anh nữa chứ.
Hàn Chấn Vũ không nói gì, chỉ gật đầu rồi về phòng. Khi thấy gà quay và bánh màn thầu trong bát, anh biết là cô cố ý để lại cho mình.
Bây giờ đang là những ngày hè oi bức, những thứ này đúng là không để qua đêm được.
Anh cũng không muốn khách sáo làm gì, cầm lên ăn liền tù tì mấy miếng là xong.
Tô Tả Thu đi ra phía sau sân, nhìn cái lều cỏ lộng gió bốn phía cạnh nhà vệ sinh, đứng tần ngần một lúc mới mạnh dạn bước tới.
Cô đóng cánh cửa gỗ ọp ẹp lại, rồi sốt ruột bắt đầu nghiên cứu ngón tay vàng của mình.
Cô thầm niệm trong lòng: "Áσ ɭóŧ, qυầи ɭóŧ."
Ngay lập tức, một bộ đồ lót xuất hiện trên tay cô, toàn là đồ cô đã mua trước khi xuyên không.
Tô Tả Thu cảm thấy như cả cơ ngơi của mình cũng theo cô đến nơi này.
Cô nén sự kích động, thử lấy thêm vài thứ theo cách tương tự.
Cuối cùng, cô chợt lóe lên một ý nghĩ, thầm nhủ: "Vào!" Người liền biến mất ngay tại chỗ.
Hàn Chấn Vũ đẩy cửa nhưng không mở được, bèn đưa cái giỏ trong tay cho Tô Tả Thu.
Anh lùi lại mấy bước, đột nhiên chạy tới, dùng chân đạp mạnh một cái. "Ầm" một tiếng, cánh cửa bật tung ra.
Tô Tả Thu kinh ngạc nhìn anh, con người này thật là đơn giản mà thô bạo!
Hàn Chấn Vũ thấy cô ngây người, liền giật lấy giỏ từ tay cô: "Vào nhà thôi."
Nói rồi anh xách giỏ đi thẳng vào bếp.
Tô Tả Thu lẽo đẽo theo sau, đến sân lại quay người đóng vội cánh cửa.
Cái chốt bị Hàn Chấn Vũ đạp gãy, giờ chỉ còn cách dùng hai thanh gỗ chèn tạm.
Thôn xóm nằm dưới chân núi, nhỡ có thú dữ xổng vào thì nguy.
Vừa dứt ý nghĩ, Tô Tả Thu đã nghe tiếng động khe khẽ phát ra từ gian nhà chính, rồi lại im bặt.
Cô khẽ nhếch môi cười lạnh, quay người vào bếp, thấy Hàn Chấn Vũ đang cặm cụi múc nước vào nồi. Cô định ngồi xuống bếp phụ anh nhóm lửa.
Tô Tả Thu thấy lạ lẫm, nhưng thấy anh không cần mình giúp, cô cũng đành gật đầu, lẳng lặng trở về phòng.
Cô lục lọi theo trí nhớ của nguyên chủ, tìm thấy hộp diêm, đốt đèn dầu rồi ngồi thẫn thờ trên chiếc giường đất.
Chẳng bao lâu sau, Hàn Chấn Vũ bưng vào hai bát.
Một bát trứng hấp nóng hổi, bát còn lại có nửa con gà quay vàng ươm cùng hai chiếc bánh bột mì trắng.
"Ăn đi." Hàn Chấn Vũ đặt bát lên đầu giường sưởi rồi quay người bước ra.
"Anh không ăn ạ?" Tô Tả Thu vội gọi anh lại.
Hàn Chấn Vũ không ngoảnh đầu, đáp gọn lỏn: "Tôi ăn rồi."
"À..."
Thấy anh có vẻ không muốn dây dưa, Tô Tả Thu cũng không vội vàng xáp lại, cầm đũa lên gắp ăn.
Cô ăn hết bát trứng hấp, thêm một cái bánh bao, gắp vài miếng gà quay, phần còn lại thì cẩn thận để lên đầu giường, dành cho Hàn Chấn Vũ.
Hai người chạm mắt nhau, rồi lại vội vàng lảng tránh.
Thấy trong nồi còn hơn nửa nồi nước nóng, Tô Tả Thu định bụng tắm rửa luôn.
Đợi cô rửa bát xong, Hàn Chấn Vũ đã múc nước nóng vào thùng, còn xách giúp cô ra phía sau sân.
Tô Tả Thu thầm nghĩ, người đàn ông này cũng không đến nỗi tệ.
Cô định bụng cảm ơn một tiếng, nhưng anh đã đi vào sân sau rồi.
Thế là, cô im lặng, quay người về phòng lấy quần áo định thay.
Đến khi nhìn thấy bộ quần áσ ɭóŧ của nguyên chủ, Tô Tả Thu có chút băn khoăn.
Tuy rằng bây giờ cô đã chiếm lấy thân thể này, nhưng mặc đồ lót của người khác, trong lòng vẫn thấy hơi kỳ quái.
Cô nghĩ ngợi một lát rồi vẫn cầm lấy, chuẩn bị ra sau sân xem "bàn tay vàng" của mình có những thứ này không.
Cô bắt chước giọng điệu của nguyên chủ, cất tiếng: "Bánh màn thầu tôi ăn không hết, để trên tủ rồi đấy, anh ra ăn đi, trời nóng thế này, để đến mai chắc chắn hỏng mất."
Hàn Chấn Vũ nghe vậy có chút ngạc nhiên, cảm thấy hôm nay cô nói nhiều hơn hẳn.
Bình thường anh về nhà, người phụ nữ này sợ anh như sợ cọp, cứ như anh sắp ăn thịt người đến nơi, thậm chí còn không dám nhìn thẳng mặt anh.
Đồ anh mang về cũng phải đợi anh đi khỏi mới dám lén lút ăn, chứ có bao giờ như hôm nay, còn để phần cho anh nữa chứ.
Hàn Chấn Vũ không nói gì, chỉ gật đầu rồi về phòng. Khi thấy gà quay và bánh màn thầu trong bát, anh biết là cô cố ý để lại cho mình.
Bây giờ đang là những ngày hè oi bức, những thứ này đúng là không để qua đêm được.
Anh cũng không muốn khách sáo làm gì, cầm lên ăn liền tù tì mấy miếng là xong.
Tô Tả Thu đi ra phía sau sân, nhìn cái lều cỏ lộng gió bốn phía cạnh nhà vệ sinh, đứng tần ngần một lúc mới mạnh dạn bước tới.
Cô đóng cánh cửa gỗ ọp ẹp lại, rồi sốt ruột bắt đầu nghiên cứu ngón tay vàng của mình.
Cô thầm niệm trong lòng: "Áσ ɭóŧ, qυầи ɭóŧ."
Ngay lập tức, một bộ đồ lót xuất hiện trên tay cô, toàn là đồ cô đã mua trước khi xuyên không.
Tô Tả Thu cảm thấy như cả cơ ngơi của mình cũng theo cô đến nơi này.
Cô nén sự kích động, thử lấy thêm vài thứ theo cách tương tự.
Cuối cùng, cô chợt lóe lên một ý nghĩ, thầm nhủ: "Vào!" Người liền biến mất ngay tại chỗ.
13
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
