0 chữ
Chương 34
Chương 34: Dò xét
Cô có thể ăn sao? Hàn Thư Anh quan sát công an Giang, thấy anh không giận mình, lúc này mới dám nhận đũa.
Văn Dật Xuân ở đối diện ngửi thấy mùi thơm của gà quay, nuốt một ngụm nước bọt, là gà quay ở ngã ba đường Nhân Dân, rất đắt, chẳng những cần tem phiếu, giá một đồng rưỡi một cân, một con gà phải bảy, tám đồng, đúng là đắt, bây giờ tiền lương của anh ta mới có 33 đồng, mua một con gà mất gần ¼ tiền lương, cả năm anh ta cũng chỉ dám ăn một, hai lần.
Ánh mắt anh ta đảo qua công an Giang và đồng chí nữ kia, không biết hai người này có quan hệ thế nào mà anh lại sẵn lòng mua thịt cho nữ đồng chí kia ăn, hơn nữa nếu anh ta không nhìn lầm, áo khoác trên người nữ đồng chí này, hẳn là áo của nam đồng chí?
Giang Kiến Hứa đương nhiên không phải cố ý mua cho nữ đồng chí, chỉ là vừa hay thấy người bán, trong tay lại có phiếu.
Có đồ ăn, Hàn Thư Anh vươn tay ra, nhưng áo khoác nam hơi cứng, tay áo còn khá dài, vươn ra một lúc lâu, chỉ để lộ ra đầu ngón tay, cô theo thói quen đưa tay sang bên cạnh, muốn trợ lý xắn tay áo cho mình.
Kết quả vừa đưa đến mới phát hiện, người bên cạnh là công an Giang, Giang Kiến Hứa thấy ống tay áo dài đưa sang, anh đặt tay xuống, nhưng nhanh chóng ý thức được không ổn.
“Tự cô xắn đi.”
“À.” Hàn Thư Anh thu tay lại tự mình xắn, cầm lấy đũa.
“Anh không ăn à?”
“Tôi ăn ở căn tin rồi.”
Rót nước nóng vào ca tráng men, tráng qua một lượt nước rồi đổ ra bên ngoài cửa sổ, lúc này Hàn Thư Anh mới yên tâm rót nước vào cốc, uống một ngụm.
Sau khi lau sạch tay, cô cầm một phần ba miếng đùi gà đã được chặt sẵn trong gói giấy dầu, dùng ngón tay như cánh sen nhẹ nhàng xé thịt gà, bỏ vào trong miệng nhai, mỗi miếng nhai 25 lần, thịt gà non, béo mà không ngấy, vị tươi mát, nguyên vị.
Trong lúc nhất thời, trong thùng xe đều là mùi gà nướng.
Giang Kiến Hứa ở bên cạnh nheo mắt quan sát cô, thấy cô thảnh thơi ăn một lúc lâu, một cái đùi gà chỉ ăn một phần ba, cộng thêm một miếng bánh đậu đỏ bằng bàn tay đã no bụng.
Thực không thể tưởng tượng ra, một gia đình nông thôn kiểu gì lại nuôi ra được nữ đồng chí như thế này, vấn đề không phải ăn nhiều hay ít, mà chính là mọi cử động không giống con gái của gia đình có giáo dưỡng phổ thông bình thường, giống như nên nói là gia đình phú hộ cơm áo không lo nuôi ra, ví dụ như nhà tư bản…
Trong lòng anh nghi hoặc không thôi, lại dò xét cô một lượt, khắp nơi đều là thói quen cuộc sống an nhàn sung sướиɠ, vừa rồi thế mà đưa tay cho anh xắn tay áo, xem xét cũng là bình thường được người phục vụ thành thói quen, nhưng giai cấp địa chủ sớm đã bị đánh đổ, mắt thấy cô định ném xương chưa gặm sạch đi.
Anh lên tiếng: “Gặm sạch.”
Động tác của Hàn Thư Anh khựng lại, nhìn về phía công an Giang, “à” một tiếng, nghe lời bỏ khúc xương còn chưa gặm sạch vào miệng, ánh mắt cẩn thận liếc xéo qua anh.
Văn Dật Xuân ở đối diện ngửi thấy mùi thơm của gà quay, nuốt một ngụm nước bọt, là gà quay ở ngã ba đường Nhân Dân, rất đắt, chẳng những cần tem phiếu, giá một đồng rưỡi một cân, một con gà phải bảy, tám đồng, đúng là đắt, bây giờ tiền lương của anh ta mới có 33 đồng, mua một con gà mất gần ¼ tiền lương, cả năm anh ta cũng chỉ dám ăn một, hai lần.
Ánh mắt anh ta đảo qua công an Giang và đồng chí nữ kia, không biết hai người này có quan hệ thế nào mà anh lại sẵn lòng mua thịt cho nữ đồng chí kia ăn, hơn nữa nếu anh ta không nhìn lầm, áo khoác trên người nữ đồng chí này, hẳn là áo của nam đồng chí?
Giang Kiến Hứa đương nhiên không phải cố ý mua cho nữ đồng chí, chỉ là vừa hay thấy người bán, trong tay lại có phiếu.
Kết quả vừa đưa đến mới phát hiện, người bên cạnh là công an Giang, Giang Kiến Hứa thấy ống tay áo dài đưa sang, anh đặt tay xuống, nhưng nhanh chóng ý thức được không ổn.
“Tự cô xắn đi.”
“À.” Hàn Thư Anh thu tay lại tự mình xắn, cầm lấy đũa.
“Anh không ăn à?”
“Tôi ăn ở căn tin rồi.”
Rót nước nóng vào ca tráng men, tráng qua một lượt nước rồi đổ ra bên ngoài cửa sổ, lúc này Hàn Thư Anh mới yên tâm rót nước vào cốc, uống một ngụm.
Sau khi lau sạch tay, cô cầm một phần ba miếng đùi gà đã được chặt sẵn trong gói giấy dầu, dùng ngón tay như cánh sen nhẹ nhàng xé thịt gà, bỏ vào trong miệng nhai, mỗi miếng nhai 25 lần, thịt gà non, béo mà không ngấy, vị tươi mát, nguyên vị.
Giang Kiến Hứa ở bên cạnh nheo mắt quan sát cô, thấy cô thảnh thơi ăn một lúc lâu, một cái đùi gà chỉ ăn một phần ba, cộng thêm một miếng bánh đậu đỏ bằng bàn tay đã no bụng.
Thực không thể tưởng tượng ra, một gia đình nông thôn kiểu gì lại nuôi ra được nữ đồng chí như thế này, vấn đề không phải ăn nhiều hay ít, mà chính là mọi cử động không giống con gái của gia đình có giáo dưỡng phổ thông bình thường, giống như nên nói là gia đình phú hộ cơm áo không lo nuôi ra, ví dụ như nhà tư bản…
Trong lòng anh nghi hoặc không thôi, lại dò xét cô một lượt, khắp nơi đều là thói quen cuộc sống an nhàn sung sướиɠ, vừa rồi thế mà đưa tay cho anh xắn tay áo, xem xét cũng là bình thường được người phục vụ thành thói quen, nhưng giai cấp địa chủ sớm đã bị đánh đổ, mắt thấy cô định ném xương chưa gặm sạch đi.
Động tác của Hàn Thư Anh khựng lại, nhìn về phía công an Giang, “à” một tiếng, nghe lời bỏ khúc xương còn chưa gặm sạch vào miệng, ánh mắt cẩn thận liếc xéo qua anh.
4
0
1 tuần trước
15 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
