0 chữ
Chương 32
Chương 32: Lên tàu
Cô dùng tay che nửa mặt, thật ra, cô không phải người như vậy đâu!
Thực tế qua đi, cô phát hiện, thì ra thực hiện được cũng là một loại thất bại.
Dưới vẻ mặt bình tĩnh không chút lay động, cùng với sóng ngầm cuồn cuộn và ánh mắt như dao sắc của công an Giang, Hàn Thư Anh cúi đầu xuống, bỏ móng vuốt vào trong túi áo, xám xịt không dám lại gây ra sóng gió gì.
Thật đúng là mất cả chì lẫn chài, chẳng những bị anh phát hiện, kịch bản cũng không có chút phản ứng nào.
Ngay lúc cô một đường lần mò, à không đúng, là hai người gập ghềnh trắc trở, cuối cùng cũng tìm được toa xe lửa giường nằm.
Người ở toa xe giường nằm ít hơn đôi chút, ở niên đại này, không phải cứ có tiền là mua được vé giường nằm, cần phải có thư giới thiệu, còn phải có cấp bậc nhất định mới được.
Nơi này chẳng những có giường chiếu, còn có gối đầu và chăn mền được xếp chỉnh tề cung cấp cho hành khách nghỉ ngơi.
Tìm đến toa giường nằm, bốn người đã có hai người đến, một năm một nữ.
Người nam nhìn trẻ tuổi hơn, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xám, chừng 20 tuổi, người phụ nữ lớn tuổi hơn, chải mái tóc ngắn ngang tai.
Hàn Thư Anh nghe được công an Giang cầm túi đi trước một bước vào, dùng giọng điệu chững chạc đàng hoàng cùng người đàn ông trẻ tuổi kia bắt tay chào hỏi.
“Là cán sự Văn đúng không? Tôi từng gặp anh ở cục giáo dục huyện, chào anh.”
“À, anh là Tiểu Giang ở sở cảnh sát đúng không? Chào anh, tôi tên Văn Dật Xuân.”
Người đàn ông đứng dậy bắt tay, hai người đều không quá nhiệt tình.
Trái lại là sau khi Hàn Thư Anh cùng đi theo vào, cán sự Văn không nhịn được nghiêm túc nhìn thêm: “… Vị nữ đồng chí này là?”
“Cô ấy họ Hàn.”
Công an Giang quay đầu giới thiệu Hàn Thư Anh: “Đây là đồng chí Văn bên phòng văn hóa cục giáo dục huyện, lần này đi cùng tôi đến tỉnh thành học tập.”
“Đồng chí Hàn, chào cô, chào cô.” Văn Dật Xuân nhiệt tình chào hỏi.
Hàn Thư Anh nhìn về phía anh ta, dáng dấp hào hoa phong nhã, đeo kính mắt, cô lễ phép hướng về phía anh ta gật đầu: “Chào anh.”
Vừa rồi anh ta đã cảm thấy sườn mặt của nữ đồng chí này rất xinh đẹp, bây giờ ngồi xuống đối diện anh ta, thấy được cả mặt, trong mắt Văn Dật Xuân lộ vẻ choáng ngợp, có chút căng thẳng, anh ta mở miệng nói: “Tôi tên Văn Dật Xuân, bây giờ đang làm cán sự trong phòng văn hóa cục giáo dục huyện, lần này sau khi đến tỉnh thành học tập, dự kiến sẽ được thăng chức làm phó khoa, đến nay chưa lập gia đình…”
Lời này vừa nói ra khỏi miệng, trong xe một trận yên tĩnh, Giang Kiến Hứa khụ một tiếng, mắt nhìn Văn Dật Xuân, lại nhìn sang Hàn Thư Anh.
Hàn Thư Anh: “…”
Nữ đồng chí ở đối diện nín cười sắp xếp xong chăn mền, chủ động giới thiệu chính mình: “Tôi họ Quách, Quách Mai, làm việc ở bệnh viện Lộc Kiều, lần này đến tỉnh thành làm chút việc.”
Thực tế qua đi, cô phát hiện, thì ra thực hiện được cũng là một loại thất bại.
Dưới vẻ mặt bình tĩnh không chút lay động, cùng với sóng ngầm cuồn cuộn và ánh mắt như dao sắc của công an Giang, Hàn Thư Anh cúi đầu xuống, bỏ móng vuốt vào trong túi áo, xám xịt không dám lại gây ra sóng gió gì.
Thật đúng là mất cả chì lẫn chài, chẳng những bị anh phát hiện, kịch bản cũng không có chút phản ứng nào.
Ngay lúc cô một đường lần mò, à không đúng, là hai người gập ghềnh trắc trở, cuối cùng cũng tìm được toa xe lửa giường nằm.
Người ở toa xe giường nằm ít hơn đôi chút, ở niên đại này, không phải cứ có tiền là mua được vé giường nằm, cần phải có thư giới thiệu, còn phải có cấp bậc nhất định mới được.
Tìm đến toa giường nằm, bốn người đã có hai người đến, một năm một nữ.
Người nam nhìn trẻ tuổi hơn, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn màu xám, chừng 20 tuổi, người phụ nữ lớn tuổi hơn, chải mái tóc ngắn ngang tai.
Hàn Thư Anh nghe được công an Giang cầm túi đi trước một bước vào, dùng giọng điệu chững chạc đàng hoàng cùng người đàn ông trẻ tuổi kia bắt tay chào hỏi.
“Là cán sự Văn đúng không? Tôi từng gặp anh ở cục giáo dục huyện, chào anh.”
“À, anh là Tiểu Giang ở sở cảnh sát đúng không? Chào anh, tôi tên Văn Dật Xuân.”
Người đàn ông đứng dậy bắt tay, hai người đều không quá nhiệt tình.
Trái lại là sau khi Hàn Thư Anh cùng đi theo vào, cán sự Văn không nhịn được nghiêm túc nhìn thêm: “… Vị nữ đồng chí này là?”
Công an Giang quay đầu giới thiệu Hàn Thư Anh: “Đây là đồng chí Văn bên phòng văn hóa cục giáo dục huyện, lần này đi cùng tôi đến tỉnh thành học tập.”
“Đồng chí Hàn, chào cô, chào cô.” Văn Dật Xuân nhiệt tình chào hỏi.
Hàn Thư Anh nhìn về phía anh ta, dáng dấp hào hoa phong nhã, đeo kính mắt, cô lễ phép hướng về phía anh ta gật đầu: “Chào anh.”
Vừa rồi anh ta đã cảm thấy sườn mặt của nữ đồng chí này rất xinh đẹp, bây giờ ngồi xuống đối diện anh ta, thấy được cả mặt, trong mắt Văn Dật Xuân lộ vẻ choáng ngợp, có chút căng thẳng, anh ta mở miệng nói: “Tôi tên Văn Dật Xuân, bây giờ đang làm cán sự trong phòng văn hóa cục giáo dục huyện, lần này sau khi đến tỉnh thành học tập, dự kiến sẽ được thăng chức làm phó khoa, đến nay chưa lập gia đình…”
Hàn Thư Anh: “…”
Nữ đồng chí ở đối diện nín cười sắp xếp xong chăn mền, chủ động giới thiệu chính mình: “Tôi họ Quách, Quách Mai, làm việc ở bệnh viện Lộc Kiều, lần này đến tỉnh thành làm chút việc.”
4
0
1 tuần trước
7 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
