0 chữ
Chương 31
Chương 31: Cẩn thận
“Đồng chí, bán cho tôi hai vé giường nằm đến thành phố Đông Ninh.”
“Cho xem thư giới thiệu của đơn vị.” Nhân viên bán vé trong ô cửa sổ nói.
Vé tàu thời bấy giờ là một tấm thẻ giấy nhỏ, sau khi soát vé xong, mọi người đi vào trong toa, bên trong toa tàu năm sáu ba là những hàng ghế gỗ thẳng tắp, lưng ghế được ghép bằng những thanh gỗ đặc, khoảng cách giữa các hàng ghế không cao, người đã ngồi chật kín, già trẻ lớn bé, túi lớn túi nhỏ, tay xách nách mang, dắt díu cả nhà khiến các toa ghế đã chật ních, giá hành lý phía trên cũng bị nhét đầy.
Một nam hành khách không cao lắm đang đứng ở lối đi để hành lý, không nhét vào được, lùi lại một bước thì va phải Hàn Thư Anh, cánh tay anh ta đυ.ng vào đầu cô.
Cô lập tức “á” một tiếng, rụt cổ lại, công an Giang nghe tiếng, nhanh tay lẹ mắt giữ người kia lại: “Cẩn thận.”
Anh cao lớn, chỉ dùng một tay đã dễ dàng nhét hành lý của hành khách lên giá phía trên.
“Cảm ơn đồng chí.”
Hàn Thư Anh đứng bên cạnh ôm đầu nhìn cảnh này, phải công nhận, công an Giang đúng là vai rộng, eo thon, tay dài thật, cô vừa xoa đầu vừa đột nhiên nảy ra một ý, đúng rồi! Bây giờ trong toa tàu đâu đâu cũng là người, khó tránh khỏi va chạm.
Va chạm! Va chạm tốt quá!
Đây chẳng phải là điều kiện tiếp xúc tự nhiên hay sao? Là cơ hội tuyệt vời để cô hoàn thành cảnh thứ ba của kịch bản, cho dù lúc này “không cẩn thận” đυ.ng phải đồng chí Giang, chắc anh cũng sẽ không nghi ngờ gì đâu nhỉ?
Cô vừa nghĩ vậy, lập tức nép sau lưng công an Giang, lúc anh xách túi hành lý để né các hành khách khác, cô bạo gan nhanh chóng chạm vào eo anh, nhìn vào kịch bản, không có động tĩnh gì.
Hửm? Eo của công an Giang không được à?
Nếu Giang Kiến Hứa mà biết được câu này của cô, chắc sẽ tức đến bật cười.
Cô thở ra một hơi, đúng lúc người phía sau chen lên, cô thuận thế áp sát vào người anh, bàn tay nhỏ bé nhanh chóng lướt từ cánh tay đến vai anh, cứ như đang điểm huyệt, chọc khắp nơi, công an Giang không thể nhịn được nữa phải quay đầu lại nhìn chằm chằm cô hai giây.
Hàn Thư Anh vội vàng rụt tay lại, chột dạ giấu tay ra sau lưng, cười lấy lòng: “Là người phía sau… người phía sau chen lấn đấy!”
Công an Giang nhướng mày, nhìn cô từ trên xuống dưới, không nói gì mà quay người đi.
Cô thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn xuống góc dưới bên phải, trong lòng dấy lên một nỗi nghi hoặc, tại sao?
Why?
Tại sao kịch bản lại không có phản ứng gì thế?
Rõ ràng hai cảnh trước đều hoàn thành rất dễ dàng, sao bây giờ kịch bản lại giống như nam diễn viên quay xong cảnh giường chiếu, nằm im bất động thế này?
Vấn đề nằm ở đâu chứ? Chẳng lẽ điểm mấu chốt của tình tiết không phải là tiếp xúc cơ thể? Nhưng rõ ràng hai cảnh trước đều đã tiếp xúc rồi! Hay là vị trí cô tiếp xúc không đúng?
Hàn Thư Anh liếc nhìn thân hình cực phẩm của công an Giang… từ vai đến đôi chân dài, liếc tới liếc lui, cuối cùng dừng lại ở giữa, không lẽ nào, không lẽ nào lại bắt cô vỗ mông anh chứ?
“Cho xem thư giới thiệu của đơn vị.” Nhân viên bán vé trong ô cửa sổ nói.
Vé tàu thời bấy giờ là một tấm thẻ giấy nhỏ, sau khi soát vé xong, mọi người đi vào trong toa, bên trong toa tàu năm sáu ba là những hàng ghế gỗ thẳng tắp, lưng ghế được ghép bằng những thanh gỗ đặc, khoảng cách giữa các hàng ghế không cao, người đã ngồi chật kín, già trẻ lớn bé, túi lớn túi nhỏ, tay xách nách mang, dắt díu cả nhà khiến các toa ghế đã chật ních, giá hành lý phía trên cũng bị nhét đầy.
Một nam hành khách không cao lắm đang đứng ở lối đi để hành lý, không nhét vào được, lùi lại một bước thì va phải Hàn Thư Anh, cánh tay anh ta đυ.ng vào đầu cô.
Cô lập tức “á” một tiếng, rụt cổ lại, công an Giang nghe tiếng, nhanh tay lẹ mắt giữ người kia lại: “Cẩn thận.”
“Cảm ơn đồng chí.”
Hàn Thư Anh đứng bên cạnh ôm đầu nhìn cảnh này, phải công nhận, công an Giang đúng là vai rộng, eo thon, tay dài thật, cô vừa xoa đầu vừa đột nhiên nảy ra một ý, đúng rồi! Bây giờ trong toa tàu đâu đâu cũng là người, khó tránh khỏi va chạm.
Va chạm! Va chạm tốt quá!
Đây chẳng phải là điều kiện tiếp xúc tự nhiên hay sao? Là cơ hội tuyệt vời để cô hoàn thành cảnh thứ ba của kịch bản, cho dù lúc này “không cẩn thận” đυ.ng phải đồng chí Giang, chắc anh cũng sẽ không nghi ngờ gì đâu nhỉ?
Cô vừa nghĩ vậy, lập tức nép sau lưng công an Giang, lúc anh xách túi hành lý để né các hành khách khác, cô bạo gan nhanh chóng chạm vào eo anh, nhìn vào kịch bản, không có động tĩnh gì.
Nếu Giang Kiến Hứa mà biết được câu này của cô, chắc sẽ tức đến bật cười.
Cô thở ra một hơi, đúng lúc người phía sau chen lên, cô thuận thế áp sát vào người anh, bàn tay nhỏ bé nhanh chóng lướt từ cánh tay đến vai anh, cứ như đang điểm huyệt, chọc khắp nơi, công an Giang không thể nhịn được nữa phải quay đầu lại nhìn chằm chằm cô hai giây.
Hàn Thư Anh vội vàng rụt tay lại, chột dạ giấu tay ra sau lưng, cười lấy lòng: “Là người phía sau… người phía sau chen lấn đấy!”
Công an Giang nhướng mày, nhìn cô từ trên xuống dưới, không nói gì mà quay người đi.
Cô thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn xuống góc dưới bên phải, trong lòng dấy lên một nỗi nghi hoặc, tại sao?
Why?
Tại sao kịch bản lại không có phản ứng gì thế?
Rõ ràng hai cảnh trước đều hoàn thành rất dễ dàng, sao bây giờ kịch bản lại giống như nam diễn viên quay xong cảnh giường chiếu, nằm im bất động thế này?
Hàn Thư Anh liếc nhìn thân hình cực phẩm của công an Giang… từ vai đến đôi chân dài, liếc tới liếc lui, cuối cùng dừng lại ở giữa, không lẽ nào, không lẽ nào lại bắt cô vỗ mông anh chứ?
4
0
1 tuần trước
8 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
