TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 23
Chương 23: Vòng lặp

“Cho dù tìm được bọn họ, bọn họ cũng sẽ thông báo cho người nhà tôi đưa tôi về.”

Công an Giang nghe xong trầm mặc một lúc, ánh mắt nhìn cô mang theo một phần tìm tòi nghiên cứu: “Vậy cô muốn xử lý như thế nào?”

“…” Cô mặt dày mày dạn, cân nhắc nói: “Tôi nghĩ, tôi muốn ở lại Lộc Kiều được không, tôi không muốn về nhà… Muốn ở cùng một thành phố với công an Giang, à, ý của tôi là, cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi, chuyện đồ ăn ở căn tin, Tiểu Lưu đã nói với tôi, tôi thật lòng cảm ơn anh, từ trước đến nay chưa từng có ai giống như anh đối xử với tôi tốt như vậy, không cần báo đáp, tôi muốn ở chỗ này tìm việc làm, kiếm được tiền sẽ báo đáp anh.”

Hàn Thư Anh biết rõ nếu như cần sự trợ giúp, so với việc tìm người khác, không bằng tìm người đã giúp đỡ cô, dù sao cũng nguyện ý giúp cô một lần sẽ có lần thứ hai.

Hơn nữa quan hệ giữa người với người, không phải là bắt đầu từ nhờ người giúp đỡ sao? Bạn giúp tôi, tôi giúp lại, có qua có lại, về tình nghĩa chẳng phải là gây dựng lên sao?

Công an Giang không nghĩ đến cô có thể nói như vậy, ở niên đại này đồng chí nữ sẽ rất ít khi cảm ơn người khác như thế, anh lẳng lặng thu lại tờ giấy vừa rồi, nói: “Cô muốn ở lại thành phố Lộc Kiều?”

“Ừm.”

“Vậy tôi phải nhắc nhở cô, quốc gia có quy định, chỉ có người có bất động sản trong thành phố, hoặc là người có công việc chính thức, cha mẹ nhập hộ khẩu với con gái, hoặc con cái vị thành niên nhập khẩu vào gia đình cha mẹ, dưới mấy loại tình huống này mới cho phép người ngoài đăng ký ở lại, ngoại trừ việc này, bất kỳ ai cũng không được ở lại thành thị.”

Hiện tại chính sách quốc gia về hộ khẩu quản rất nghiêm.

Hàn Thư Anh:…

Như vậy, đầu tiên có bất động sản ở thành thị bị loại, bây giờ cả người cô không có đồng nào, hoàn toàn không có tiền mua nhà, cha mẹ nhập khẩu vào con gái, con gái nhập khẩu vào cha mẹ, hai việc này cô cũng không làm được, vậy chỉ còn công việc.

“Nếu như tìm được công việc có thể ở lại thành phố Lộc Kiều sao?” Bây giờ cô thật sự không thể về nhà, phải nghĩ cách ở lại đây, bởi vì chỉ có cùng thành phố với nam chính mới có cơ hội hoàn thành kịch bản.

Ánh mắt trời bên ngoài cửa sổ hắt lên mặt cô, mắt ngọc mày ngài, ẩn tình ngưng liếc, cô tràn ngập mong chờ nhìn người đối diện.

Bút trong tay công an Giang vỗ thức gõ lên giấy viết: “…Theo lý thuyết là được, nhưng bây giờ thành phố thi tuyển nhân viên, hợp đồng lao động có một tiêu chí là hộ khẩu, nếu như không giải quyết được vấn đề hộ khẩu, rất khó tìm việc.”

Ý là, nếu như cô muốn tìm việc làm, phải có hộ khẩu Lộc Kiều, muốn hộ khẩu phải mua nhà, nói tới nói lui không phải là vòng lặp vô hạn à? Cho nên bây giờ cô không mua nổi nhà, không thể trở thành người địa phương, sẽ không tìm được việc làm…

“Nếu có thể mua được nhà…”

4

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.