TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 22
Chương 24: Không ai bán

Hình như cũng không phải hoàn toàn không có hy vọng, mặc dù bây giờ trên người cô không có xu nào, nhưng nếu như hoàn thành nội dung cốt truyện vở kịch ba, kịch bản trống không thưởng cho cô một khoản tiền, chẳng phải mọi chuyện được giải quyết? Lúc kịch bản này hoàn thành, kịch bản đã cho cô phần thường là thư giới thiệu cô đang cần.

Công an Giang không mở miệng, chị gái kế toán bên cạnh lại không nhịn được.

Cô ta nói: “Cô gái, nhà ở Lộc Kiều có tiền cũng không mua được đâu! Không ai bán.”

“Người bản địa Lộc Kiều còn không đủ ở, một nhà sáu người nhét chung một chỗ, cô xem nhà trong đại viện đơn vị phân được bao nhiêu, nếu thật sự bán nhà, còn không biết bao nhiêu người nhìn chằm chằm, tranh đến điên lên!”

Người địa phương như bọn họ còn không giành được, sao có thể đến lượt người ngoài chứ?

Hàn Thư Anh: “Được rồi!”

Cô cũng không phải vì bất động sản ở đây, cô chỉ muốn ở lại Lộc Kiều hoàn thành kịch bản, nhưng cố tình mọi con đường ở lại đều bị chặn hết, cô rối lên, nhoài người nằm sấp trên mặt bàn hỏi công an Giang:

“… Cộng tác viên thì sao? Cộng tác viên có được không?”

Hợp đồng lao động cần hộ khẩu, cô hiểu, cộng tác viên cũng nhất định cần hộ khẩu thành phố sao?

Công an Giang ngồi đối diện, sắc mặt có hơi bất đắc dĩ: “… Tiền lương của cộng tác viên rất thấp, chỉ có một nửa của hợp đồng lao động, nếu như không có hộ khẩu, gần như không có khả năng lên chính thức.”

Chút tiền lương đó của cộng tác viên muốn nuôi sống mình còn khó, cần người trong nhà tiếp tế mới đủ, rất khó sống được ở thành phố, việc này không phải là kiến thức thông thường à? Sao cô cái gì cũng không biết.

Anh liếc mắt nhìn cô.

Chị gái kế toán gật đầu: “Tiểu Giang nói đúng lắm, chút khẩu phần lương thực đó của cộng tác viên chỉ đủ cho một mình thằng ba nhà tôi ăn, à, năm nay thằng ba nhà tôi bảy tuổi.”

Hàn Thư Anh:…

Được được được, chính sách quốc gia đúng là một chút khe hở cũng không có, muốn ổn định cuộc sống đúng là khó.

Nhìn người đối diện bĩu môi ủ rũ, dáng vẻ thất vọng, giống như trời sắp sập nằm sấp trên bàn, công an Giang liếc nhìn cô một cái, hiếm khi ôn hòa an ủi.

“Tình hình của cô cho dù ở lại Lộc Kiều hay không, đều phải nhanh chóng để cho bên gia đình cô gửi thư giới thiệu qua bưu điện, chuyện này về sau hãy nói, nhưng chuyện này không thể kéo dài được nữa, nghe thấy không?”

Nói xong, thấy Hàn Thư Anh còn không chịu nói tên người nhận thư.

Công an Giang nhìn cô một cái, thấy vậy cũng không khó xử cô, trực tiếp điền tên người lên trên tờ giấy: “Người cấp thư giới thiệu cho cô hẳn là người đại đội các cô, tên…”

Anh hơi suy tư, điền xuống: “Lưu Duy Hoa.”

“Thư gửi đến đại đội cũng giống như vậy.”

Hàn Thư Anh: “…”

4

0

1 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.