0 chữ
Chương 24
Chương 29: Sợ hãi
Cô giống như củ hành tây, bị bóc hết lớp này đến lớp khác, bóc đến tận bây giờ, cô đã hơi sợ, cô sợ sớm muộn gì cũng bị anh bóc ra sự thật cô chẳng biết gì cả, thật đáng sợ! Vừa nghĩ cô vừa siết chặt chiếc áo khoác rộng thùng thình trên người.
Giang Kiến Hứa xách túi hành lý màu xanh lá, quay đầu nhìn nữ đồng chí đang lề mề uể oải phía sau, chiếc áo khoác cổ bẻ màu nâu cô đang mặc là do năm ngoái bạn anh mang từ Nga về cho anh, chất liệu nỉ lông, hai hàng cúc, anh chỉ mặc đúng một lần vào dịp tết khi về tỉnh.
Bình thường ở Lộc Kiều dãi nắng dầm mưa, vẫn là mặc đồng phục tiện hơn, nên rất ít khi mặc nó. Lần này lấy ra chủ yếu là vì nữ đồng chí này ăn mặc quá phong phanh, bây giờ đã là cuối thu, vẫn còn mặc váy để lộ bắp chân, thật sự không ra thể thống gì.
Anh lại không có quần áo của nữ, cũng không tiện đi mượn của các nữ đồng chí khác, bây giờ rất khó kiếm vé vải, người dân dành dụm vé vải để may một bộ quần áo cũng không dễ, không tiện đi mượn.
Áo còn dễ xử lý, chủ yếu là quần, anh không thể đưa quần của mình cho cô mặc, không phù hợp, nghĩ tới nghĩ lui, bèn lấy chiếc áo khoác này ra, áo khá dài có thể che được bắp chân, cũng tương đối ấm áp.
Anh đã nghĩ, có thể chiếc áo cô mặc sẽ hơi rộng, nhưng lại không ngờ chiếc áo khoác cổ bẻ này, mặc trên người cô lại đẹp đến lạ thường. Công an Giang không nhịn được nghiêng đầu liếc nhìn cô, tóc cô chưa chải gọn, xõa tung, một nửa còn vướng trong cổ áo khoác chưa được gỡ ra.
Đối với cô mà nói, áo khoác nam vai hơi rộng, cô không thấp, trong số các nữ đồng chí cũng thuộc dạng cao ráo, đương nhiên không cao bằng nam đồng chí, nhưng không hiểu sao, chiếc áo khoác lên người cô lại như thể được treo trên giá áo, tôn lên phom dáng của chiếc áo, nhìn từ xa còn có vài phần mỹ cảm.
Nếu Hàn Thư Anh biết được chắc chắn sẽ hừ một tiếng, thầm nghĩ anh biết cái gì, anh có biết quá trình tuyển chọn nghệ sĩ không? Người ta đứng trước tấm bảng đo, xem đầu, xem mặt, xem chiều cao, xem tỉ lệ, chính diện, nghiêng, chân dài bao nhiêu, tay dài bao nhiêu, số đo vòng đầu, độ rộng vai, số đo vòng eo, cô được chọn cũng là một trong nghìn, một trong vạn người sau các vòng tuyển chọn.
Tại sao ư?
Đương nhiên là vì đầu cô nhỏ, mặt nhỏ, tỉ lệ cơ thể đẹp, cổ thiên nga, có khí chất, nhưng những điều này đều không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là, độ hoàn thiện của một bộ trang phục thời thượng, cuối cùng vẫn phải dựa vào mặt!
Hai tay cô thụt vào trong ống tay áo khoác, bĩu môi cúi đầu, mặt mày không vui đi theo sau anh.
Công an Giang nhìn chằm chằm một lúc, khẽ ho một tiếng: “Mặc có ấm không?”
Hàn Thư Anh cười giả lả: “Cảm ơn công an Giang, tôi vui lắm!” Anh xem bộ dạng của tôi có giống đang vui không?
Giang Kiến Hứa nhếch môi, nữ đồng chí này, tính khí cũng lớn thật.
Giang Kiến Hứa xách túi hành lý màu xanh lá, quay đầu nhìn nữ đồng chí đang lề mề uể oải phía sau, chiếc áo khoác cổ bẻ màu nâu cô đang mặc là do năm ngoái bạn anh mang từ Nga về cho anh, chất liệu nỉ lông, hai hàng cúc, anh chỉ mặc đúng một lần vào dịp tết khi về tỉnh.
Bình thường ở Lộc Kiều dãi nắng dầm mưa, vẫn là mặc đồng phục tiện hơn, nên rất ít khi mặc nó. Lần này lấy ra chủ yếu là vì nữ đồng chí này ăn mặc quá phong phanh, bây giờ đã là cuối thu, vẫn còn mặc váy để lộ bắp chân, thật sự không ra thể thống gì.
Áo còn dễ xử lý, chủ yếu là quần, anh không thể đưa quần của mình cho cô mặc, không phù hợp, nghĩ tới nghĩ lui, bèn lấy chiếc áo khoác này ra, áo khá dài có thể che được bắp chân, cũng tương đối ấm áp.
Anh đã nghĩ, có thể chiếc áo cô mặc sẽ hơi rộng, nhưng lại không ngờ chiếc áo khoác cổ bẻ này, mặc trên người cô lại đẹp đến lạ thường. Công an Giang không nhịn được nghiêng đầu liếc nhìn cô, tóc cô chưa chải gọn, xõa tung, một nửa còn vướng trong cổ áo khoác chưa được gỡ ra.
Đối với cô mà nói, áo khoác nam vai hơi rộng, cô không thấp, trong số các nữ đồng chí cũng thuộc dạng cao ráo, đương nhiên không cao bằng nam đồng chí, nhưng không hiểu sao, chiếc áo khoác lên người cô lại như thể được treo trên giá áo, tôn lên phom dáng của chiếc áo, nhìn từ xa còn có vài phần mỹ cảm.
Tại sao ư?
Đương nhiên là vì đầu cô nhỏ, mặt nhỏ, tỉ lệ cơ thể đẹp, cổ thiên nga, có khí chất, nhưng những điều này đều không phải quan trọng nhất, quan trọng nhất chính là, độ hoàn thiện của một bộ trang phục thời thượng, cuối cùng vẫn phải dựa vào mặt!
Hai tay cô thụt vào trong ống tay áo khoác, bĩu môi cúi đầu, mặt mày không vui đi theo sau anh.
Công an Giang nhìn chằm chằm một lúc, khẽ ho một tiếng: “Mặc có ấm không?”
Giang Kiến Hứa nhếch môi, nữ đồng chí này, tính khí cũng lớn thật.
4
0
1 tuần trước
6 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
