0 chữ
Chương 21
Chương 21: Tránh hiềm nghi
Thấy công an Giang nhìn qua, cô lúng túng đưa bàn tay giữa không trung đặt lên bàn: “Ha ha ha, chúng ta… Ngồi xuống đây đi.”
Nói xong, tay bám lấy bàn, thuận thế ngồi xuống ghế bên cạnh cửa sổ, ánh mắt cô lập tức rời xuống nhìn về phía kịch bản trống không, quả nhiên không phát động, kịch bản không nhúc nhích, thất bại rồi…
Ánh mắt công an Giang liếc xéo qua vai phải, nheo mắt nhìn cô một lúc mới quay người đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra: “Chị Lý, chị qua đây một lát.”
Gọi nữ kế toán tên Lý Dương bên phòng tài vụ đến.
Chỗ trạm thu nhận nhiều người rắc rối, nhất là ở chung một phòng với một đồng chí nữ xinh đẹp, nên tránh hiềm nghi thì tránh hiềm nghi.
Nữ kế toán kia nhanh chóng hiểu, cầm tờ báo nhanh chóng đi vào, cũng không quấy rầy bọn họ, tìm một cái ghế ngồi ở cửa ra vào đọc báo.
Chờ sau khi người sang, lúc này công an Giang mới kéo ghế ngồi xuống đối diện Hàn Thư Anh, cũng không ngẩng đầu lên cầm giấy viết trên bàn, lại lấy bút trong ống đựng ra, mở nắp bút.
Hàn Thư Anh:…
Cô nhìn người đối diện, lại quay đầu nhìn về phía nữ kế toán gác ở cửa ra vào, trong lòng âm thầm kêu khổ, vị đồng chí nam này xảy ra chuyện gì vậy? Có đền thờ trinh tiết cần giữ sao? Phòng thủ thật nghiêm, không hề có kẽ hở nào, cô thất vọng ngồi đó.
“Tối qua cô nghỉ ngơi thế nào?” Công an Giang cúi đầu viết chữ lên giấy, hỏi.
Giọng điệu Hàn Thư Anh gượng gạo: “Vẫn ổn.”
Tối hôm qua gần như không ngủ được mấy, hoàn cảnh xa lạ khó mà ngủ nổi, giường chung quá cứng khiến cho người ta khó chịu, chăn mền thô ráp cọ đau da thịt, mùi trong phòng… Không nhắc đến cũng được, lúc không ngủ được, cô cực kỳ nhớ giường đệm ở nhà, còn cả chăn tơ tằm trơn mịn… Bây giờ mất sạch.
Anh khẽ hừ một tiếng, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Cô cũng đừng cảm thấy điều kiện ở nơi này kém, tình hình tối qua của cô, không ngủ ngoài đường đã là tốt lắm rồi.” Sau khi viết mấy dòng chữ, anh lật ra một tờ giấy khác: “Cha cô tên gì?”
Đến rồi, Hàn Thư Anh ngồi nghiêm chỉnh, đây là vấn đề khiến cô lo lắng cả đêm.
Nếu công an Giang biết cô ngay cả tên cha mẹ ruột của mình là gì cũng không biết, vậy cô xong đời rồi, hai chữ đặc vụ kia chắc chắn dính chặt lên người cô, cho dù cả người đều là miệng cũng không giải thích được rõ ràng.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô chỉ có thể áp dụng kế hoạch mình nghĩ ra tối qua, nếu như kế hoạch này thật sự không làm được, vậy thì xong đời.
Hàn Thư Anh không thể không lấy ra kinh nghiệm diễn xuất của bản thân, ở trước mặt vị đồng chí công an này diễn một vở kịch.
Ánh mắt của công an Giang khiến cho cô có áp lực rất lớn đấy!
Cô căng thẳng nghịch bàn tay để trên bàn, cố gắng để ổn định tâm trạng, nhập vai vào nhân vật: “Công an Giang, thật ra một mình tôi đến nơi này tìm người thân là có nguyên nhân.”
Nói xong, tay bám lấy bàn, thuận thế ngồi xuống ghế bên cạnh cửa sổ, ánh mắt cô lập tức rời xuống nhìn về phía kịch bản trống không, quả nhiên không phát động, kịch bản không nhúc nhích, thất bại rồi…
Ánh mắt công an Giang liếc xéo qua vai phải, nheo mắt nhìn cô một lúc mới quay người đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra: “Chị Lý, chị qua đây một lát.”
Gọi nữ kế toán tên Lý Dương bên phòng tài vụ đến.
Chỗ trạm thu nhận nhiều người rắc rối, nhất là ở chung một phòng với một đồng chí nữ xinh đẹp, nên tránh hiềm nghi thì tránh hiềm nghi.
Nữ kế toán kia nhanh chóng hiểu, cầm tờ báo nhanh chóng đi vào, cũng không quấy rầy bọn họ, tìm một cái ghế ngồi ở cửa ra vào đọc báo.
Hàn Thư Anh:…
Cô nhìn người đối diện, lại quay đầu nhìn về phía nữ kế toán gác ở cửa ra vào, trong lòng âm thầm kêu khổ, vị đồng chí nam này xảy ra chuyện gì vậy? Có đền thờ trinh tiết cần giữ sao? Phòng thủ thật nghiêm, không hề có kẽ hở nào, cô thất vọng ngồi đó.
“Tối qua cô nghỉ ngơi thế nào?” Công an Giang cúi đầu viết chữ lên giấy, hỏi.
Giọng điệu Hàn Thư Anh gượng gạo: “Vẫn ổn.”
Tối hôm qua gần như không ngủ được mấy, hoàn cảnh xa lạ khó mà ngủ nổi, giường chung quá cứng khiến cho người ta khó chịu, chăn mền thô ráp cọ đau da thịt, mùi trong phòng… Không nhắc đến cũng được, lúc không ngủ được, cô cực kỳ nhớ giường đệm ở nhà, còn cả chăn tơ tằm trơn mịn… Bây giờ mất sạch.
Đến rồi, Hàn Thư Anh ngồi nghiêm chỉnh, đây là vấn đề khiến cô lo lắng cả đêm.
Nếu công an Giang biết cô ngay cả tên cha mẹ ruột của mình là gì cũng không biết, vậy cô xong đời rồi, hai chữ đặc vụ kia chắc chắn dính chặt lên người cô, cho dù cả người đều là miệng cũng không giải thích được rõ ràng.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô chỉ có thể áp dụng kế hoạch mình nghĩ ra tối qua, nếu như kế hoạch này thật sự không làm được, vậy thì xong đời.
Hàn Thư Anh không thể không lấy ra kinh nghiệm diễn xuất của bản thân, ở trước mặt vị đồng chí công an này diễn một vở kịch.
Cô căng thẳng nghịch bàn tay để trên bàn, cố gắng để ổn định tâm trạng, nhập vai vào nhân vật: “Công an Giang, thật ra một mình tôi đến nơi này tìm người thân là có nguyên nhân.”
4
0
1 tuần trước
15 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
