0 chữ
Chương 32
Chương 32
Nam sinh đó đành hậm hực nhích ra ngoài mấy tấc, nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc: "Xin lỗi mà, tôi đâu cố ý đâu..."
Cuối cùng Quý Minh Xuyên cũng ngẩng đầu lên, lông mày nhíu lại lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn: "Làm ơn đi cho, tôi đang bận."
Nam sinh chu môi, theo bản năng muốn cãi lại, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh tanh của Quý Minh Xuyên thì lại không dám làm càn. Do dự một lát, cậu ta bỗng chỉ tay về phía Tống Hạ, bất mãn nói: "Tại sao tôi phải đi mà cậu ta thì lại được ở lại?"
Tống Hạ: “…”
Cậu ngượng ngùng kéo kéo khóe miệng, định dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Quý Minh Xuyên.
Nhưng Quý Minh Xuyên chỉ liếc cậu một cái, khẽ hừ một tiếng đầy ẩn ý.
Nam sinh thấy thế như được xá tội, lập tức hùng hổ đi đến trước mặt Tống Hạ, từ trên cao nhìn xuống: "Cậu là ai?"
Trong lòng Tống Hạ dâng lên đủ thứ cảm xúc, nhưng vẫn cố giữ lễ phép trả lời: "Tôi là Tống Hạ, một trong các thành viên tham gia đội thi đấu GBIC lần này."
"Tống Hạ?" Nam sinh nhướng mày, ánh mắt lộ vẻ khinh thường: "Cậu là sinh viên được tuyển đặc cách à?"
Tống Hạ hơi khựng lại, đối diện với ánh nhìn của đối phương, sau đó mỉm cười, bình thản thừa nhận: "Đúng vậy."
Nam sinh bĩu môi, lại đưa mắt đánh giá cậu một lượt từ trên xuống dưới, lẩm bẩm với vẻ chua chát: "Nhìn cũng không có gì ghê gớm."
Tống Hạ không đổi sắc, giọng điệu dửng dưng: "Phải, hoàn toàn nhờ hội trưởng nâng đỡ."
Nam sinh nghẹn họng, trừng mắt nhìn cậu với vẻ không thể tin nổi.
Người này đúng là biết cách đâm người bằng dao nhỏ chẳng thèm tâng bốc, chỉ toàn nói lời chọc giận!
Cậu ta đang định nổi đóa thì Quý Minh Xuyên bỗng mở miệng: "Không đi thật à? Muốn để tôi gọi người đến đuổi cậu ra sao?"
Nam sinh kia há miệng như muốn nói thêm gì đó, nhưng ánh mắt của Quý Minh Xuyên đã lạnh hẳn đi, thái độ rõ ràng không muốn dây dưa khiến cậu ta đành ngậm miệng lại.
“Đi thì đi!” Nam sinh dậm chân, hậm hực mở cửa bước ra khỏi phòng thí nghiệm.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa bị đóng sầm lại, phòng thí nghiệm cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Bị bắt phải xem trọn vẹn màn kịch ngắn này, Tống Hạ âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cậu lén liếc sang Quý Minh Xuyên, thấy đối phương đã cúi đầu nhìn lại màn hình máy tính, thần sắc bình tĩnh như thường, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Phải nói rằng, cái kiểu lạnh lùng xa cách như thể ngàn dặm kia đúng là không phải giả.
Lúc này, hai thành viên còn lại trong đội vẫn chưa đến. Phòng thí nghiệm chỉ còn lại hai người họ, bầu không khí rơi vào trạng thái im lặng có phần kỳ lạ.
Tống Hạ giả vờ tập trung vào nhiệm vụ hôm nay, các đầu ngón tay gõ bàn phím thoăn thoắt, nhưng tâm trí lại không ngừng trôi đi chỗ khác.
Cậu biết Quý Minh Xuyên không thích con trai, càng không thể chấp nhận kiểu theo đuổi trơ tráo như ban nãy. Thực ra, chỉ cần nghĩ một chút cũng hiểu, đối phương tuyệt đối không phải lần đầu bị tỏ tình rồi từ chối người ta như vậy.
Không chỉ dựa theo cốt truyện trong mộng, mà từ những gì cậu quan sát được thời gian qua, Tống Hạ cũng đủ nhận ra mức độ được hoan nghênh của Quý Minh Xuyên. Tuy thái độ lạnh nhạt, nhưng người theo đuổi thì nối đuôi không dứt nam nữ đều có cả đống.
Không biết Quý Minh Xuyên thích kiểu người như thế nào nhỉ? Chẳng lẽ anh thật sự là vô tính luyến, trời sinh chỉ mê công việc? Tống Hạ không khỏi thấy tò mò.
Hai người ngồi đối diện nhau, ai nhìn màn hình người nấy. Tống Hạ cố giữ ánh mắt thẳng, không dám nhìn linh tinh.
May mà không bao lâu sau, Lộ Sâm và Diệp Mộc lần lượt tới, phá tan không khí nặng nề.
Vừa vào cửa, Lộ Sâm vừa nói: “Hôm nay hệ thống giao dịch có bản cập nhật mới, chút nữa tôi sẽ giúp các cậu cài đặt hết.”
Diệp Mộc theo sau, vừa đi vừa than phiền về một giảng viên yêu thích kéo dài giờ học.
Không khí trong phòng thí nghiệm trở nên sôi động hẳn lên. Mọi người bắt đầu luyện tập nội dung huấn luyện, đồng thời điều chỉnh và thử nghiệm hệ thống. Tống Hạ lặng lẽ thở phào, bả vai căng cứng cũng dần thả lỏng.
Cậu không nhịn được liếc trộm Quý Minh Xuyên một cái, không ngờ vừa liếc qua liền bắt gặp ánh mắt của đối phương. Tống Hạ lập tức khựng lại, vội vàng cúi đầu, giả vờ tập trung làm việc. Đôi vành tai lại âm thầm ửng hồng.
Tình cờ đυ.ng phải hoa đào của hội trưởng, đúng là cực kỳ xấu hổ.
Ngày hôm sau, cả nhóm bắt đầu làm những công tác chuẩn bị cuối cùng cho vòng thi trực tuyến sắp diễn ra. Bốn người bốc thăm để xác định người trực ca đầu tiên, kết quả là Tống Hạ và Quý Minh Xuyên.
Để đảm bảo phối hợp trơn tru, Tống Hạ cố ý đến sớm nửa tiếng, chuẩn bị thảo luận trước với Quý Minh Xuyên về chiến lược khi trực ca.
Cậu đứng bên cạnh Quý Minh Xuyên, vừa chăm chú lắng nghe đối phương phân tích, vừa nhanh chóng ghi lại những điểm quan trọng vào sổ tay.
“Thông số chỗ này nhớ chỉnh lại, hướng này rủi ro cao nhưng lợi nhuận tốt hơn…” Quý Minh Xuyên trầm giọng nói, tay chỉ vào màn hình máy tính.
Tống Hạ hơi cúi người để nhìn kỹ hơn, không ngờ khuỷu tay lại vô tình đυ.ng trúng cốc cà phê đặt bên cạnh.
Thấy ly cà phê sắp đổ, Tống Hạ hoảng hốt đưa tay chụp lấy, nhưng vì quá vội nên đập tay vào cạnh bàn. Quý Minh Xuyên theo phản xạ đưa tay đỡ, không ngờ lực hơi mạnh khiến Tống Hạ mất thăng bằng, lảo đảo ngã thẳng vào lòng đối phương.
Ngay lúc Tống Hạ hoảng loạn định đứng dậy, bên ngoài cửa vang lên một tiếng hét chói tai đinh tai nhức óc.
Tống Hạ cố giữ chặt ly cà phê vừa cứu lại được, người cứng đờ ngồi trong lòng Quý Minh Xuyên. Qua hai lớp vải, cậu vẫn có thể cảm nhận rõ ràng đôi chân rắn chắc bên dưới, cùng hơi ấm từ l*иg ngực phía sau truyền tới.
Đầu óc cậu tê dại trong giây lát, đến khi tỉnh lại thì cả người đã bật dậy. Nhưng vì không xác định tốt phương hướng, cậu vô tình giẫm trúng chân Quý Minh Xuyên, mất thăng bằng rồi lại ngã nhào lần nữa.
Cuối cùng Quý Minh Xuyên cũng ngẩng đầu lên, lông mày nhíu lại lộ rõ vẻ mất kiên nhẫn: "Làm ơn đi cho, tôi đang bận."
Nam sinh chu môi, theo bản năng muốn cãi lại, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh tanh của Quý Minh Xuyên thì lại không dám làm càn. Do dự một lát, cậu ta bỗng chỉ tay về phía Tống Hạ, bất mãn nói: "Tại sao tôi phải đi mà cậu ta thì lại được ở lại?"
Tống Hạ: “…”
Cậu ngượng ngùng kéo kéo khóe miệng, định dùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Quý Minh Xuyên.
Nhưng Quý Minh Xuyên chỉ liếc cậu một cái, khẽ hừ một tiếng đầy ẩn ý.
Nam sinh thấy thế như được xá tội, lập tức hùng hổ đi đến trước mặt Tống Hạ, từ trên cao nhìn xuống: "Cậu là ai?"
"Tống Hạ?" Nam sinh nhướng mày, ánh mắt lộ vẻ khinh thường: "Cậu là sinh viên được tuyển đặc cách à?"
Tống Hạ hơi khựng lại, đối diện với ánh nhìn của đối phương, sau đó mỉm cười, bình thản thừa nhận: "Đúng vậy."
Nam sinh bĩu môi, lại đưa mắt đánh giá cậu một lượt từ trên xuống dưới, lẩm bẩm với vẻ chua chát: "Nhìn cũng không có gì ghê gớm."
Tống Hạ không đổi sắc, giọng điệu dửng dưng: "Phải, hoàn toàn nhờ hội trưởng nâng đỡ."
Nam sinh nghẹn họng, trừng mắt nhìn cậu với vẻ không thể tin nổi.
Người này đúng là biết cách đâm người bằng dao nhỏ chẳng thèm tâng bốc, chỉ toàn nói lời chọc giận!
Nam sinh kia há miệng như muốn nói thêm gì đó, nhưng ánh mắt của Quý Minh Xuyên đã lạnh hẳn đi, thái độ rõ ràng không muốn dây dưa khiến cậu ta đành ngậm miệng lại.
“Đi thì đi!” Nam sinh dậm chân, hậm hực mở cửa bước ra khỏi phòng thí nghiệm.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa bị đóng sầm lại, phòng thí nghiệm cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Bị bắt phải xem trọn vẹn màn kịch ngắn này, Tống Hạ âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Cậu lén liếc sang Quý Minh Xuyên, thấy đối phương đã cúi đầu nhìn lại màn hình máy tính, thần sắc bình tĩnh như thường, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
Phải nói rằng, cái kiểu lạnh lùng xa cách như thể ngàn dặm kia đúng là không phải giả.
Tống Hạ giả vờ tập trung vào nhiệm vụ hôm nay, các đầu ngón tay gõ bàn phím thoăn thoắt, nhưng tâm trí lại không ngừng trôi đi chỗ khác.
Cậu biết Quý Minh Xuyên không thích con trai, càng không thể chấp nhận kiểu theo đuổi trơ tráo như ban nãy. Thực ra, chỉ cần nghĩ một chút cũng hiểu, đối phương tuyệt đối không phải lần đầu bị tỏ tình rồi từ chối người ta như vậy.
Không chỉ dựa theo cốt truyện trong mộng, mà từ những gì cậu quan sát được thời gian qua, Tống Hạ cũng đủ nhận ra mức độ được hoan nghênh của Quý Minh Xuyên. Tuy thái độ lạnh nhạt, nhưng người theo đuổi thì nối đuôi không dứt nam nữ đều có cả đống.
Không biết Quý Minh Xuyên thích kiểu người như thế nào nhỉ? Chẳng lẽ anh thật sự là vô tính luyến, trời sinh chỉ mê công việc? Tống Hạ không khỏi thấy tò mò.
Hai người ngồi đối diện nhau, ai nhìn màn hình người nấy. Tống Hạ cố giữ ánh mắt thẳng, không dám nhìn linh tinh.
May mà không bao lâu sau, Lộ Sâm và Diệp Mộc lần lượt tới, phá tan không khí nặng nề.
Vừa vào cửa, Lộ Sâm vừa nói: “Hôm nay hệ thống giao dịch có bản cập nhật mới, chút nữa tôi sẽ giúp các cậu cài đặt hết.”
Diệp Mộc theo sau, vừa đi vừa than phiền về một giảng viên yêu thích kéo dài giờ học.
Không khí trong phòng thí nghiệm trở nên sôi động hẳn lên. Mọi người bắt đầu luyện tập nội dung huấn luyện, đồng thời điều chỉnh và thử nghiệm hệ thống. Tống Hạ lặng lẽ thở phào, bả vai căng cứng cũng dần thả lỏng.
Cậu không nhịn được liếc trộm Quý Minh Xuyên một cái, không ngờ vừa liếc qua liền bắt gặp ánh mắt của đối phương. Tống Hạ lập tức khựng lại, vội vàng cúi đầu, giả vờ tập trung làm việc. Đôi vành tai lại âm thầm ửng hồng.
Tình cờ đυ.ng phải hoa đào của hội trưởng, đúng là cực kỳ xấu hổ.
Ngày hôm sau, cả nhóm bắt đầu làm những công tác chuẩn bị cuối cùng cho vòng thi trực tuyến sắp diễn ra. Bốn người bốc thăm để xác định người trực ca đầu tiên, kết quả là Tống Hạ và Quý Minh Xuyên.
Để đảm bảo phối hợp trơn tru, Tống Hạ cố ý đến sớm nửa tiếng, chuẩn bị thảo luận trước với Quý Minh Xuyên về chiến lược khi trực ca.
Cậu đứng bên cạnh Quý Minh Xuyên, vừa chăm chú lắng nghe đối phương phân tích, vừa nhanh chóng ghi lại những điểm quan trọng vào sổ tay.
“Thông số chỗ này nhớ chỉnh lại, hướng này rủi ro cao nhưng lợi nhuận tốt hơn…” Quý Minh Xuyên trầm giọng nói, tay chỉ vào màn hình máy tính.
Tống Hạ hơi cúi người để nhìn kỹ hơn, không ngờ khuỷu tay lại vô tình đυ.ng trúng cốc cà phê đặt bên cạnh.
Thấy ly cà phê sắp đổ, Tống Hạ hoảng hốt đưa tay chụp lấy, nhưng vì quá vội nên đập tay vào cạnh bàn. Quý Minh Xuyên theo phản xạ đưa tay đỡ, không ngờ lực hơi mạnh khiến Tống Hạ mất thăng bằng, lảo đảo ngã thẳng vào lòng đối phương.
Ngay lúc Tống Hạ hoảng loạn định đứng dậy, bên ngoài cửa vang lên một tiếng hét chói tai đinh tai nhức óc.
Tống Hạ cố giữ chặt ly cà phê vừa cứu lại được, người cứng đờ ngồi trong lòng Quý Minh Xuyên. Qua hai lớp vải, cậu vẫn có thể cảm nhận rõ ràng đôi chân rắn chắc bên dưới, cùng hơi ấm từ l*иg ngực phía sau truyền tới.
Đầu óc cậu tê dại trong giây lát, đến khi tỉnh lại thì cả người đã bật dậy. Nhưng vì không xác định tốt phương hướng, cậu vô tình giẫm trúng chân Quý Minh Xuyên, mất thăng bằng rồi lại ngã nhào lần nữa.
12
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
