TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 33
Chương 33

“…”

Tống Hạ chỉ muốn tìm một cái hố để chui xuống.

Cậu không dám quay đầu nhìn nét mặt của Quý Minh Xuyên, nhưng cũng đoán được chắc chắn đối phương đang vô cùng không vui. Cậu muốn lập tức đứng dậy nhưng lại sợ lại dẫm trúng chân người ta lần nữa, thế là luống cuống tay chân đứng không nổi, chỉ còn một suy nghĩ lặp đi lặp lại trong đầu: Chết mất! Mau đứng dậy mau!

Cuối cùng cũng tìm được điểm tựa an toàn để đứng vững, Tống Hạ nhanh chóng bật dậy lần nữa, lần này cẩn thận hơn nhiều, may mắn không mắc lỗi.

Thoát ra khỏi "vòng xoáy tai nạn", cậu cúi đầu, vừa thẹn vừa hoảng loạn, vội vàng nói xin lỗi: “Xin… xin lỗi, hội trưởng!”

Quý Minh Xuyên vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, nghe vậy chỉ hơi ngước mắt lên nhìn cậu, vẻ mặt không rõ là giận hay không, chỉ có ánh mắt hơi sâu, nhìn khiến người ta vô thức chột dạ.

Đúng lúc đó, nam sinh vừa hét lên ngoài cửa lập tức xông vào. Cậu ta thậm chí còn tức giận hơn cả Quý Minh Xuyên, mắt đỏ bừng lên.

“Cậu mẹ nó là cố ý phải không?!” Nam sinh chỉ tay vào Tống Hạ, ánh mắt đầy ghen tuông và tức tối.

Tống Hạ nhìn khuôn mặt đang méo mó vì phẫn nộ kia, trong lòng cũng bực theo. Có chuyện gì liên quan đến hắn chứ? Tự nhiên lao vào quát tháo ầm ĩ.

“Mày nhìn cái gì mà nhìn?!” Nam sinh rống lên gần như mất kiểm soát: “Đừng tưởng mày có tí nhan sắc là muốn quyến rũ anh Minh Xuyên! Tao cảnh cáo mày, anh ấy không phải loại người mà mày có thể mơ tưởng!”

Tống Hạ nghe vậy thì nhíu mày. Cậu vốn định phản bác vài câu, nhưng không rõ thân phận đối phương, cũng không muốn gây chuyện không cần thiết, nên dứt khoát quay đầu nhìn về phía Quý Minh Xuyên, trong mắt mang theo ý cầu cứu.

Nam sinh thấy Tống Hạ không những không đáp lại mình, mà còn dám công khai liếc mắt đưa tình với Quý Minh Xuyên ngay trước mặt mình, tức đến mức giậm chân: “Cậu không biết xấu hổ à?!”

Tượng đất còn có ba phần tính tình, Tống Hạ bị vô cớ trút giận liên tục, trong lòng cũng bắt đầu nảy sinh ý đồ xấu. Cậu liếc nam sinh kia một cái đầy khıêυ khí©h, rồi cố ý bước gần thêm mấy bước về phía Quý Minh Xuyên.

“Hội trưởng, người này là ai thế? Tại sao cứ mắng tôi mãi vậy?”

“Cậu…” Nam sinh kia bị câu hỏi này nghẹn đến nghệt mặt, cả người như bị đâm trúng chỗ đau: “Cậu dám nói vậy thêm lần nữa thử xem?!”

Quý Minh Xuyên cuối cùng cũng lên tiếng, giọng lạnh như băng cắt ngang màn lải nhải của cậu ta: “Đủ rồi, mời cậu ra ngoài.”

Nam sinh khựng lại, ánh mắt đầy tổn thương và không thể tin nổi, rõ ràng không ngờ rằng Quý Minh Xuyên lại tỏ thái độ bênh vực Tống Hạ rõ ràng đến thế trong tình huống này.

“Anh Minh Xuyên, vì cậu ta mà anh đuổi em đi?” Nam sinh buồn bã chỉ vào chính mình.

Nhưng Quý Minh Xuyên chẳng buồn bố thí cho cậu ta lấy một ánh nhìn, chỉ lạnh nhạt đáp: “Không thấy chúng tôi đang bận sao?”

Tống Hạ đứng bên nhìn cảnh tượng trước mắt mà trong lòng cảm thấy có chút quen quen. Cậu nhớ đến mấy hôm mất ngủ, thường hay xem video ngắn giải trí, trong đó mấy tiểu thuyết cẩu huyết vẫn hay có những phân đoạn như vậy.

Nói thật, giọng điệu của Quý Minh Xuyên lúc này đúng là chuẩn "tra nam" rồi còn gì!

Vậy còn vai diễn của cậu trong tình huống này là gì đây? Tiểu tam trà xanh trèo lên bằng sắc đẹp?

Nếu không phải cậu quá rõ ràng rằng cả hai đều là trai thẳng, thì phân cảnh này quả thật diễn xuất sống động đến khó tin.

Nghĩ đến màn "ứng biến" vừa rồi của mình, khóe môi Tống Hạ khẽ cong lên, suýt nữa thì bật cười thành tiếng.

Nam sinh kia bị đuổi không chút lưu tình, sắc mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi. Nhìn thấy biểu cảm mờ ám trên mặt Tống Hạ, cậu ta tức đến run rẩy, gắng sức kìm nén cơn giận đang trào lên.

Dáng vẻ này, đúng thật là giống hệt vai chính trong tiểu thuyết trọng sinh bị chọc tức đến nội thương ngay chương đầu tiên.

Quý Minh Xuyên không buồn để ý đến cậu ta nữa, quay sang Tống Hạ, thản nhiên nhắc: “Cậu tiếp tục đi.”

Tống Hạ vội vàng thu hồi dòng suy nghĩ đang bay xa, kéo lại sự chú ý về nội dung phân tích chiến lược vừa bị gián đoạn. Cậu chỉ vào màn hình máy tính của Quý Minh Xuyên: “Hôm nay là ngày đầu thi đấu, chúng ta phải giữ được ưu thế trước, tôi đang để ý mấy mã cổ phiếu này…”

Quý Minh Xuyên chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng đặt vài câu hỏi. Hai người trò chuyện nhỏ giọng qua lại, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi màn kịch vừa rồi.

Nam sinh đứng ngẩn ra giữa phòng, trơ mắt nhìn hai người họ tương tác gần gũi, tức đến mức cắn chặt quai hàm.

Tống Hạ vốn chẳng buồn để ý đến cậu ta nữa, nhưng vô tình ngẩng đầu lên lại thấy đối phương vẫn còn đứng đó, nhìn mình như muốn thiêu đốt, ánh mắt gần như muốn ăn tươi nuốt sống.

Lập tức, kỹ năng nhập vai trong cậu được kích hoạt. Lợi dụng lúc Quý Minh Xuyên đang tập trung nhìn biểu đồ số liệu, Tống Hạ âm thầm nghiêng người lại gần, tạo thành một tư thế trông vô cùng thân mật. Sau đó, cậu nghiêng đầu, tặng cho nam sinh kia một ánh mắt ngạo nghễ, đầy khí chất “tiểu tam thắng thế” vừa khıêυ khí©h, vừa khinh thường.

Nam sinh kia sững sờ.

Cái quái gì đây… Cậu ta đang bị khıêυ khí©h sao?!

“Tốt! Rất tốt!” Nam sinh nghiến răng nghiến lợi, tay chỉ vào Tống Hạ run lên vì tức, trong giọng nói đầy oán giận: “Cậu cứ chờ đấy cho tôi!”

Nói rồi, cậu ta tức giận giậm chân, lại một lần nữa xoay người đóng sầm cửa rời đi.

Phòng thí nghiệm lại trở về trạng thái yên tĩnh.

Tống Hạ nhìn về phía màn hình máy tính, khóe miệng không kìm được khẽ cong lên, khó giấu được ý cười.

Cậu nghĩ bụng: Thằng này đúng là chẳng chịu nổi chút khıêυ khí©h nào.

Có điều cậu không hề hay biết, toàn bộ biểu cảm và hành động nhỏ nhặt vừa rồi đều đã bị Quý Minh Xuyên thu hết vào mắt.

_

Đêm thi đấu đầu tiên của GBIC, định sẵn là một đêm không ngủ.

12

0

3 tháng trước

7 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.