TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 31
Chương 31

Ngồi bên cạnh, Diệp Mộc cũng thò đầu qua xem một lúc, không nhịn được cảm thán: “Thật sự quá đỉnh! Hiệu suất cao thế này thì làm việc còn gì tuyệt hơn!”

Tống Hạ gật đầu đồng tình, đôi mắt tràn đầy hứng khởi, giống như một đứa trẻ vừa được tặng món đồ chơi yêu thích, say mê đến mức không thể dứt ra được.

Ngồi đối diện chéo góc với hắ n, Quý Minh Xuyên nghe thấy vậy liền ngẩng đầu, nhìn về phía hắ n.

Vì góc độ thuận lợi, anh có thể thấy rất rõ biểu cảm trên gương mặt Tống Hạ đôi mắt sáng bừng chuyên chú và kinh ngạc, hoàn toàn khác biệt với dáng vẻ trước kia, khi luôn tỏ ra khép nép, đa tâm như một “con thỏ nhỏ” đầy tâm cơ.

“Trong hai ngày tới, mọi người cố gắng làm quen với các công cụ này. Còn một tuần nữa là bắt đầu thi chính thức, trước đó chúng ta còn một số nhiệm vụ khác cần hoàn thành.” Người vẫn luôn im lặng là Quý Minh Xuyên bỗng mở miệng nói.

Diệp Mộc lập tức đáp lời: “Vâng ạ, hội trưởng!”

Tống Hạ sững lại một chút, vừa ngẩng đầu đã đối diện ngay ánh mắt sâu thẳm và bình tĩnh của Quý Minh Xuyên. Hắ n theo bản năng cúi mắt xuống, cũng nhỏ giọng đáp: “Vâng.”

Quý Minh Xuyên không nói thêm gì nữa. Tống Hạ lặng lẽ dựng tai nghe ngóng thêm một lúc, thấy anh không định nói tiếp mới thở phào, lại tiếp tục làm quen với hệ thống.

Cả buổi chiều, Tống Hạ gần như dồn toàn bộ sự chú ý vào phần luyện tập.

Trên màn hình, dãy số nhấp nháy không ngừng. Hắ n thỉnh thoảng lại cúi đầu ghi chép, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, chuyên tâm đến mức quên hết xung quanh.

“Dữ liệu đoạn này bị ngắt, cậu có thể thử đổi sang một mô hình phân tích khác.”

Một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau, Tống Hạ giật mình quay đầu lại.

Không biết từ lúc nào, Quý Minh Xuyên đã đứng sau lưng hắ n, cúi đầu nhìn màn hình của hắ n. Ngón tay thon dài chỉ vào một lựa chọn ở góc phải phía trên.

Tống Hạ thao tác theo chỉ dẫn của anh, chưa đầy vài giây sau, trên màn hình đã hiện lên một biểu đồ 3D rõ nét, kèm theo thông tin liên quan dễ hiểu, trực quan.

“Công cụ này có thể sinh ra biểu đồ trực quan và chính xác hơn, phù hợp với thói quen phân tích của cậu hiện tại.” Quý Minh Xuyên thản nhiên giải thích.

Tống Hạ lại ngẩng đầu nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn hội trưởng!”

Quý Minh Xuyên đáp: “Tự mình luyện tập nhiều vào, nhanh chóng làm quen.”

Tống Hạ vội vàng gật đầu, sống lưng cứng ngắc đến mức gần như không thể thẳng thêm được nữa. Đợi đến khi thấy Quý Minh Xuyên đã bước sang chỗ Diệp Mộc và cũng đang chỉ dẫn cho cậu ta, hắ n mới dám thở ra một hơi thật khẽ.

“Làm gì mà căng thẳng vậy? Cậu sợ Quý Minh Xuyên lắm à?” Lộ Sâm tựa vào tủ đựng tài liệu gần đó, vẻ mặt đầy hứng thú trêu chọc.

Tống Hạ sững người, hoảng hốt quay sang nhìn anh ta, vội vàng xua tay: “Không có, không có!”

Vừa dứt lời, hắ n lại thấy Quý Minh Xuyên cũng quay đầu nhìn sang. Tống Hạ theo phản xạ lập tức cúi gằm, nhưng rồi lại nhận ra như vậy chẳng khác nào thừa nhận lời Lộ học trưởng nói là thật.

Hắ n cắn môi, cố lấy dũng khí ngẩng đầu lên nhìn Quý Minh Xuyên một lần nữa.

Lộ Sâm thấy biểu cảm như con thỏ bị dọa sợ của hắ n thì không nhịn được mà bật cười: “Không sao đâu, hội trưởng của bọn tôi không ăn thịt người đâu.”

Tống Hạ: “…”

Hắ n đâu có sợ Quý Minh Xuyên chứ. Chỉ là muốn cố gắng thể hiện tốt một chút thôi. Nhưng mấy chuyện này nói ra thì chẳng ai hiểu được cả.

Tống Hạ có chút ảo não nghĩ thầm: Thôi, tốt nhất vẫn là chuyên tâm luyện tập cho rồi.

Cuộc thi chính thức chỉ còn cách một tuần lễ. Như lời Quý Minh Xuyên đã nói, họ vẫn còn rất nhiều việc phải chuẩn bị. Ngoài thời gian học tập như bình thường, bốn thành viên trong đội gần như dành toàn bộ thời gian còn lại để ngâm mình trong phòng thí nghiệm.

Thời gian thi đấu giao dịch kéo dài từ 9:30 sáng đến 4:00 chiều theo giờ Mỹ Đông, tức là từ 9:30 tối đến 4:00 sáng hôm sau theo giờ trong nước. Vì cuộc thi diễn ra liên tục suốt mười tuần nên việc học hành không thể bỏ bê, họ quyết định chia thành các cặp hai người một tổ, thay phiên trực ca phụ trách giao dịch, còn phần lớn công việc phân tích và ra quyết định thì để sang buổi tối và cuối tuần.

Sau khi lấy đủ lý do để tạm thời trấn an Cố Du, người gần đây liên tục tìm cách gây sự, Tống Hạ tranh thủ ngay sau khi tan học liền chạy thẳng đến phòng thí nghiệm tài chính.

Hôm trước ngày thi đấu, như thường lệ, Tống Hạ bước vào phòng thí nghiệm. Vừa đẩy cửa ra thì nghe thấy một giọng nói lạ vang lên: "Quý Minh Xuyên, nếu cậu thích tôi một chút thì sẽ ra sao chứ?"

Chủ nhân của giọng nói là một nam sinh ăn mặc thời thượng, cả người toát lên mùi nước hoa cao cấp, chất vấn bằng giọng điệu có phần tức giận, nhưng lại lẫn chút làm nũng hỗn loạn.

Động tác của Tống Hạ khựng lại, da đầu không khỏi tê rần.

… Sao cứ phải để cậu gặp đúng những tình huống kiểu này chứ?

Tay đang đặt lên tay nắm cửa cũng cứng đờ. Cậu theo phản xạ định lùi lại, nhưng còn chưa kịp xoay người thì đã thấy Quý Minh Xuyên ngẩng đầu nhìn thẳng về phía cửa.

"Vào đi."

Giọng điệu của anh như mệnh lệnh, trầm ổn và chắc chắn.

Đôi mắt kia bình tĩnh và lạnh nhạt, hoàn toàn không lộ ra bất kỳ cảm xúc lúng túng hay giận dữ nào trước cảnh tượng vừa rồi.

Tống Hạ đành gồng mình bước vào. Cậu rón rén đi nhanh về chỗ ngồi của mình, suốt cả hành trình đều cúi đầu, cố gắng thu nhỏ cảm giác tồn tại đến mức thấp nhất.

May mà người vừa gây náo loạn kia rõ ràng chẳng mấy hứng thú với cậu chỉ lướt nhìn một cái bằng ánh mắt khinh bỉ rồi lại tiếp tục làm nũng với Quý Minh Xuyên: "Anh Minh Xuyên, anh không thể đối xử tốt với tôi một chút sao?"

Nam sinh đó nửa người tựa lên bàn máy tính của Quý Minh Xuyên, vừa nói vừa rướn người định tiến lại gần hơn. Nhưng Quý Minh Xuyên chẳng thèm liếc cậu ta lấy một cái, chỉ lạnh nhạt nói: "Cậu che mất màn hình của tôi rồi."

12

0

3 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.