0 chữ
Chương 21
Chương 21
Triệu Vũ Hạo cũng chẳng phủ nhận, cười nửa miệng đầy vẻ khıêυ khí©h: “Thế nào, sợ rồi à?”
Tống Hạ nhìn hắn, đột nhiên nhẹ nhàng bật cười.
Hắ n lại cười lần nữa, giọng mỉa mai: “Sợ? Các người quên nhanh thật, mới mấy hôm trước bị dạy dỗ còn chưa đủ nhớ à? Nếu để Cố thiếu biết các người lại giở trò sau lưng hắn với tôi, đoán xem hắn sẽ phản ứng thế nào?”
Sắc mặt đám người kia thoáng biến, hiển nhiên bị câu nói này làm lung lay tinh thần.
Triệu Vũ Hạo hừ lạnh, cố giữ bình tĩnh:
“Đừng đem Cố thiếu ra dọa tôi. Cậu là đồ hai mặt gió chiều nào theo chiều ấy, đã chọn bỏ hắn theo người khác rồi thì đừng mong hắn sẽ che chở nữa.”
“Các cậu làm sao biết không phải chính Cố thiếu bảo tôi làm vậy?” Tống Hạ vừa nói, vừa âm thầm dịch chân về sau, không để lộ dấu hiệu, cố gắng quan sát đối phương để tìm cơ hội thoát thân.
Triệu Vũ Hạo vốn không định nói nhiều, mục đích chỉ là tìm cơ hội “giải hận”.
Hắn quát một tiếng ra hiệu, tên đứng bên trái lập tức lao về phía Tống Hạ.
Tia lạnh lóe lên trong mắt Tống Hạ, hắ n nghiêng người tránh một cách gọn gàng, tay bắt chặt cổ tay đối phương, chân trụ vững rồi quét ngang một cú, khiến đối phương ngã sấp mặt xuống đất.
Đám còn lại sững người trong chớp mắt, rồi lập tức nổi điên lao vào vây lấy hắ n.
Tống Hạ vừa né vừa chạy, cố tình dẫn dụ bọn chúng vào con đường nhỏ cạnh lùm cây. Dựa vào địa hình hẹp, hắ n thành công kéo giãn khoảng cách.
Nhưng phía sau vẫn không ngừng đuổi theo. Tống Hạ đang cố tính toán cách thoát thân, thì ánh mắt hắ n bỗng dừng lại trong tầm mắt xuất hiện hai bóng người cách đó không xa.
“Hội trưởng!” Tống Hạ nhận ra thân phận của một trong hai người, lập tức la lên thất thanh, loạng choạng lao về phía trước, nắm chặt tay áo đồng phục của người đó: “Hội trưởng, cứu em với!”
Học viện Gia Đức không chỉ có một đội thi GBIC.
Trên thực tế, thời gian gần đây có không ít đội ngũ đang tuyển thành viên, thông báo tuyển dụng cứ vài hôm lại xuất hiện trên diễn đàn.
Nhưng vì địa vị đặc biệt của Quý Minh Xuyên, đội của anh vẫn là đội thu hút nhiều học sinh đăng ký nhất.
Đồng thời, anh cũng là người đưa ra yêu cầu nghiêm ngặt nhất vòng thi viết chỉ có tổng cộng chưa đến 20 người được chọn.
Sau khi kết thúc thi viết, Quý Minh Xuyên cùng bạn thân là Lộ Sâm tự mình dành thời gian để chấm bài.
Đến khi chấm xong thì trời đã sẩm tối. Hai người rời khỏi tòa nhà chính, định bụng tìm chỗ nào đó ăn tối.
Thời tiết về đêm đã bắt đầu se lạnh. Cả hai đều mặc đồ mỏng, tay đút túi quần đi song song ra ngoài.
Vừa đi, họ vừa thảo luận về danh sách trúng tuyển và kế hoạch cho giai đoạn tiếp theo của cuộc thi.
“Có bảy người nộp hồ sơ nổi bật nhất, chúng ta chọn luôn trước năm người nhé?” Lộ Sâm hỏi dò Quý Minh Xuyên.
Tính cả hai người bọn họ, như vậy vừa đủ bảy người cho một đội.
Quý Minh Xuyên lại nhàn nhạt đáp: “Hai người là đủ rồi.”
Lộ Sâm nhíu mày: “Chỉ hai?”
Bài thi lần này, chỉ có một người đạt điểm tuyệt đối, còn người thứ hai và ba thì kém xa. Nếu không vì quy định yêu cầu mỗi đội tối thiểu phải có bốn thành viên, Quý Minh Xuyên còn chẳng buồn nhận ai thêm.
Lộ Sâm vốn không phải kiểu theo chủ nghĩa hoàn mỹ như anh: “Thi đấu kéo dài suốt mười tuần, tính ra là hai tháng rưỡi. Tuyển thêm vài người để phòng trường hợp bất ngờ vẫn hơn.”
Quý Minh Xuyên cũng không phải người không biết nghe lời, thấy Lộ Sâm nói có lý thì gật đầu nhàn nhạt: “Tuỳ cậu.”
Lộ Sâm nghĩ đến những bài thi vừa rồi, cuối cùng đưa ra phương án dung hòa:
“Vậy thì chọn ba người đứng đầu đi. Ngoài người đứng nhất ra, bài làm của người đứng nhì và ba cũng có nhiều điểm đáng để cân nhắc.”
Thấy Quý Minh Xuyên không phản đối, anh ta liền định tối nay sẽ thông báo kết quả trên diễn đàn.
Hai người đang trò chuyện, bước chân Quý Minh Xuyên bỗng khựng lại. Ánh mắt anh dừng lại ở con đường nhỏ bên cạnh khu để xe đạp.
Lộ Sâm nhìn theo ánh mắt anh, chỉ thấy ở đó đang tụ tập mấy người, mơ hồ còn nghe thấy tiếng cãi vã. Anh ta nheo mắt lại nhìn kỹ, khinh thường nói: “Lại là mấy tên tùy tùng của Cố Du. Không biết lần này đang bắt nạt ai nữa?”
Quý Minh Xuyên không trả lời, ánh mắt vẫn dừng ở cậu nam sinh đang bị vây giữa đám người kia.
Mặc dù bị mấy tên vây quanh, nam sinh ấy lại không hề lộ ra vẻ hoảng loạn, trên khuôn mặt trắng trẻo, tuấn tú kia là sự trấn tĩnh vượt ngoài mong đợi.
Khi hai người lại gần hơn một chút, đúng lúc thấy hai bên đã bắt đầu động thủ. Nam sinh kia đột nhiên nắm chặt tay một trong những kẻ đang vây đánh mình, dùng kỹ xảo cực kỳ thuần thục kéo ngã đối phương xuống đất, tranh thủ được thời gian quý giá để bỏ chạy.
Lộ Sâm nhìn kỹ rồi sững người: “Ơ, đó chẳng phải là thí sinh đạt điểm tuyệt đối sao? Tên là gì ấy nhỉ? Tống Hạ, đúng không?”
“Ừ.” Quý Minh Xuyên khẽ đáp, ánh mắt cũng trở nên sâu hơn vài phần.
Phản ứng của Tống Hạ rõ ràng khiến đám người Triệu Vũ Hạo bất ngờ. Thấy mỗi chiêu đánh lén đều bị hắ n xử lý gọn gàng, lại còn bị phản công ngược, cả bọn vừa tức vừa xấu hổ, liền trở nên hung hăng hơn, đuổi theo sát nút.
Lộ Sâm nhìn thấy Tống Hạ lấy một chọi bốn vẫn trụ vững, không khỏi nảy sinh chút bất bình, quay sang hỏi: “Người của cậu đấy. Cậu không định ra mặt giúp một tay à?”
Quý Minh Xuyên nhướng mày, hỏi ngược lại: “Ai bảo là người của tôi?”
“Cậu ta sắp vào đội của cậu rồi, không phải người của cậu thì là của ai?” Lộ Sâm ngạc nhiên. Bình thường Quý Minh Xuyên rất biết bảo vệ người mình chọn.
“Hơn nữa, tôi còn nhớ rất rõ là tên Tống Hạ này là do chính cậu chỉ định muốn đưa vào từ diện đặc chiêu còn gì.”
Việc Quý Minh Xuyên công khai chiêu mộ đồng đội, vốn là vì muốn tự tay xây dựng một đội cố vấn của riêng mình. Tuy gia tộc Quý có rất nhiều nhân tài thành thục để lựa chọn, nhưng anh cũng không định bỏ qua nguồn lực từ bạn bè cùng lứa. Dù là trong khuôn viên trường học, anh vẫn tận dụng mọi cơ hội để tìm kiếm người tài phù hợp.
Tống Hạ nhìn hắn, đột nhiên nhẹ nhàng bật cười.
Hắ n lại cười lần nữa, giọng mỉa mai: “Sợ? Các người quên nhanh thật, mới mấy hôm trước bị dạy dỗ còn chưa đủ nhớ à? Nếu để Cố thiếu biết các người lại giở trò sau lưng hắn với tôi, đoán xem hắn sẽ phản ứng thế nào?”
Sắc mặt đám người kia thoáng biến, hiển nhiên bị câu nói này làm lung lay tinh thần.
Triệu Vũ Hạo hừ lạnh, cố giữ bình tĩnh:
“Đừng đem Cố thiếu ra dọa tôi. Cậu là đồ hai mặt gió chiều nào theo chiều ấy, đã chọn bỏ hắn theo người khác rồi thì đừng mong hắn sẽ che chở nữa.”
“Các cậu làm sao biết không phải chính Cố thiếu bảo tôi làm vậy?” Tống Hạ vừa nói, vừa âm thầm dịch chân về sau, không để lộ dấu hiệu, cố gắng quan sát đối phương để tìm cơ hội thoát thân.
Hắn quát một tiếng ra hiệu, tên đứng bên trái lập tức lao về phía Tống Hạ.
Tia lạnh lóe lên trong mắt Tống Hạ, hắ n nghiêng người tránh một cách gọn gàng, tay bắt chặt cổ tay đối phương, chân trụ vững rồi quét ngang một cú, khiến đối phương ngã sấp mặt xuống đất.
Đám còn lại sững người trong chớp mắt, rồi lập tức nổi điên lao vào vây lấy hắ n.
Tống Hạ vừa né vừa chạy, cố tình dẫn dụ bọn chúng vào con đường nhỏ cạnh lùm cây. Dựa vào địa hình hẹp, hắ n thành công kéo giãn khoảng cách.
Nhưng phía sau vẫn không ngừng đuổi theo. Tống Hạ đang cố tính toán cách thoát thân, thì ánh mắt hắ n bỗng dừng lại trong tầm mắt xuất hiện hai bóng người cách đó không xa.
“Hội trưởng!” Tống Hạ nhận ra thân phận của một trong hai người, lập tức la lên thất thanh, loạng choạng lao về phía trước, nắm chặt tay áo đồng phục của người đó: “Hội trưởng, cứu em với!”
Trên thực tế, thời gian gần đây có không ít đội ngũ đang tuyển thành viên, thông báo tuyển dụng cứ vài hôm lại xuất hiện trên diễn đàn.
Nhưng vì địa vị đặc biệt của Quý Minh Xuyên, đội của anh vẫn là đội thu hút nhiều học sinh đăng ký nhất.
Đồng thời, anh cũng là người đưa ra yêu cầu nghiêm ngặt nhất vòng thi viết chỉ có tổng cộng chưa đến 20 người được chọn.
Sau khi kết thúc thi viết, Quý Minh Xuyên cùng bạn thân là Lộ Sâm tự mình dành thời gian để chấm bài.
Đến khi chấm xong thì trời đã sẩm tối. Hai người rời khỏi tòa nhà chính, định bụng tìm chỗ nào đó ăn tối.
Thời tiết về đêm đã bắt đầu se lạnh. Cả hai đều mặc đồ mỏng, tay đút túi quần đi song song ra ngoài.
Vừa đi, họ vừa thảo luận về danh sách trúng tuyển và kế hoạch cho giai đoạn tiếp theo của cuộc thi.
Tính cả hai người bọn họ, như vậy vừa đủ bảy người cho một đội.
Quý Minh Xuyên lại nhàn nhạt đáp: “Hai người là đủ rồi.”
Lộ Sâm nhíu mày: “Chỉ hai?”
Bài thi lần này, chỉ có một người đạt điểm tuyệt đối, còn người thứ hai và ba thì kém xa. Nếu không vì quy định yêu cầu mỗi đội tối thiểu phải có bốn thành viên, Quý Minh Xuyên còn chẳng buồn nhận ai thêm.
Lộ Sâm vốn không phải kiểu theo chủ nghĩa hoàn mỹ như anh: “Thi đấu kéo dài suốt mười tuần, tính ra là hai tháng rưỡi. Tuyển thêm vài người để phòng trường hợp bất ngờ vẫn hơn.”
Quý Minh Xuyên cũng không phải người không biết nghe lời, thấy Lộ Sâm nói có lý thì gật đầu nhàn nhạt: “Tuỳ cậu.”
Lộ Sâm nghĩ đến những bài thi vừa rồi, cuối cùng đưa ra phương án dung hòa:
“Vậy thì chọn ba người đứng đầu đi. Ngoài người đứng nhất ra, bài làm của người đứng nhì và ba cũng có nhiều điểm đáng để cân nhắc.”
Thấy Quý Minh Xuyên không phản đối, anh ta liền định tối nay sẽ thông báo kết quả trên diễn đàn.
Hai người đang trò chuyện, bước chân Quý Minh Xuyên bỗng khựng lại. Ánh mắt anh dừng lại ở con đường nhỏ bên cạnh khu để xe đạp.
Lộ Sâm nhìn theo ánh mắt anh, chỉ thấy ở đó đang tụ tập mấy người, mơ hồ còn nghe thấy tiếng cãi vã. Anh ta nheo mắt lại nhìn kỹ, khinh thường nói: “Lại là mấy tên tùy tùng của Cố Du. Không biết lần này đang bắt nạt ai nữa?”
Quý Minh Xuyên không trả lời, ánh mắt vẫn dừng ở cậu nam sinh đang bị vây giữa đám người kia.
Mặc dù bị mấy tên vây quanh, nam sinh ấy lại không hề lộ ra vẻ hoảng loạn, trên khuôn mặt trắng trẻo, tuấn tú kia là sự trấn tĩnh vượt ngoài mong đợi.
Khi hai người lại gần hơn một chút, đúng lúc thấy hai bên đã bắt đầu động thủ. Nam sinh kia đột nhiên nắm chặt tay một trong những kẻ đang vây đánh mình, dùng kỹ xảo cực kỳ thuần thục kéo ngã đối phương xuống đất, tranh thủ được thời gian quý giá để bỏ chạy.
Lộ Sâm nhìn kỹ rồi sững người: “Ơ, đó chẳng phải là thí sinh đạt điểm tuyệt đối sao? Tên là gì ấy nhỉ? Tống Hạ, đúng không?”
“Ừ.” Quý Minh Xuyên khẽ đáp, ánh mắt cũng trở nên sâu hơn vài phần.
Phản ứng của Tống Hạ rõ ràng khiến đám người Triệu Vũ Hạo bất ngờ. Thấy mỗi chiêu đánh lén đều bị hắ n xử lý gọn gàng, lại còn bị phản công ngược, cả bọn vừa tức vừa xấu hổ, liền trở nên hung hăng hơn, đuổi theo sát nút.
Lộ Sâm nhìn thấy Tống Hạ lấy một chọi bốn vẫn trụ vững, không khỏi nảy sinh chút bất bình, quay sang hỏi: “Người của cậu đấy. Cậu không định ra mặt giúp một tay à?”
Quý Minh Xuyên nhướng mày, hỏi ngược lại: “Ai bảo là người của tôi?”
“Cậu ta sắp vào đội của cậu rồi, không phải người của cậu thì là của ai?” Lộ Sâm ngạc nhiên. Bình thường Quý Minh Xuyên rất biết bảo vệ người mình chọn.
“Hơn nữa, tôi còn nhớ rất rõ là tên Tống Hạ này là do chính cậu chỉ định muốn đưa vào từ diện đặc chiêu còn gì.”
Việc Quý Minh Xuyên công khai chiêu mộ đồng đội, vốn là vì muốn tự tay xây dựng một đội cố vấn của riêng mình. Tuy gia tộc Quý có rất nhiều nhân tài thành thục để lựa chọn, nhưng anh cũng không định bỏ qua nguồn lực từ bạn bè cùng lứa. Dù là trong khuôn viên trường học, anh vẫn tận dụng mọi cơ hội để tìm kiếm người tài phù hợp.
14
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
